Tiếng cười đùa vang vọng khắp con phố nhỏ, mấy nam sinh bá vai bá cổ, vừa đi vừa tranh nhau nói về món thịt nướng mình sẽ gọi. Không khí buổi tối mùa thu mát mẻ khiến người ta dễ chịu lạ thường.

“Tôi tuyên bố trước, ai ăn ít thì phải móc thêm tiền trả phần tôi gọi!” Lạc Du cười toe, chỉ tay vào mặt Hạ Quý Đằng.

“Nè, rõ ràng cậu ăn như heo, còn lôi tôi vào à?” Hạ Quý Đằng nhíu mày phản bác.

Cả bọn phá lên cười.

Đi được vài bước, khi gần đến quán nướng quen thuộc ở đầu hẻm, Lạc Du bỗng dừng phắt lại, miệng kêu lên:

“Kìa... kìa. Mọi người... người quen."

Mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của Lạc Du, thấy thân hình mảnh mai của cô từ từ tiến vào quán ăn. Thấy vậy, cả nhóm cười và đùa giỡn.

“Cô ấy không muốn đi ăn với bọn mình sao? Cũng chẳng biết nghĩ gì mà cứ từ chối.”

Lạc Du nhíu mày một chút rồi nói tiếp.

“Lẽ nào cô ấy ngại nên mới không đi. Haizzz... Tiểu cô nương này thế mà lại..."

Chu Từ Ngôn liếc sang rồi gõ nhẹ lên đầu cậu ta.

“Đi với cậu thì chẳng ngại, tôi thà đi ăn một mình còn hơn.”

“Cậu nói gì hả?”

Lê Thời Nghiên đi trước bọn họ, thấy họ cứ đứng mãi, cậu hẵng giọng thúc giục.

“Có đi không hả?”

“Đi chứ đi chứ. Nhanh lên, bắt Tống gia mời một bữa vì dám từ chối chúng ta.”

Tuy nhiên, khi họ đi vào quán thì bất ngờ nhìn thấy cô mặc đồng phục nhân viên quán. Cả nhóm sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp và sắc sảo, giờ cô lại làm một công việc bình dân như vậy.

Lạc Du là người đầu tiên phá vỡ im lặng, cậu quay sang những người khác và cười nhạt.

“Gia đình cô ấy phá sản rồi thì phải, chẳng còn cách nào khác phải đi làm thêm thôi. Giờ đã không còn là tiểu thư nhà giàu nữa.”

“Kinh thật đấy.”

Cả nhóm tiếp tục bàn tán, không ngừng suy đoán về hoàn cảnh của Tống Hy Thất. Những câu nói đó lướt qua tai cô, nhưng cô không bận tâm, chỉ tiếp tục làm việc.

Lê Thời Nghiên, ngồi im lặng suốt từ đầu, nhìn cô với ánh mắt không mấy biểu cảm, không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát, khiến những người còn lại không thể hiểu nổi cảm giác của cậu.

Một nhân viên phục vụ nhìn thấy họ, những nam sinh cao ráo trông có vẻ nghịch ngợm, lại còn thu hút sự chú ý của nhiều người trong quán, nên đon đả tiếp đón họ. Nhân viên phục vụ tên Vu Kiều không quên nói vài câu trêu đùa trước khi rời đi.

Sau khi tiếp đãi họ xong, Vu Kiều vui vẻ quay lại quầy, nơi Tống Hy Thất đang làm việc, rồi kể cho cô nghe về nhóm người mới đến.

"Tống Hy Thất, nhìn thấy bọn họ không? Mấy tiểu thịt tươi đó. Trông cũng được phết ha, nhất là cái cậu cao nhất đó.”

Tống Hy Thất liếc mắt qua chỗ "cái cậu cao nhất" kia, Lê Thời Nghiên. Đúng là cũng được thật.

“Này, em cũng nhìn chút đi chứ.”

Tống Hy Thất ngẩng lên, ánh mắt cô dừng lại một lúc rồi chỉ ậm ừ cho qua. Cô không quá quan tâm đến những người mới này, càng không để tâm đến những lời bàn tán xung quanh mình.

Lê Thời Nghiên vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc mắt về phía quầy thanh toán. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhai đồ nướng, ánh mắt lại chăm chú dõi theo từng động tác của Tống Hy Thất.

Cô mặc bộ đồ nhân viên màu đỏ sẫm, tóc búi cao thành một cục trên đầu, có vài sợi tóc con rơi ra, khẽ bay bay theo gió. Có lẽ đã tô lại son môi, màu môi đậm hơn lúc ở trường, căng bóng.

Cô vừa bê mấy cái cốc đi rửa, vừa dọn bàn khách vừa ăn xong rồi lại nhanh chóng quay về quầy thu ngân tính tiền.

Đúng là chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước đến quầy. Ánh mắt ông ta lập tức dán chặt vào gương mặt phủ đầy phấn son và vóc dáng mảnh mai của cô. Cười cợt, hắn cất giọng trêu chọc:

“Em gái xinh thế này sao lại phải đi làm ở quán ăn bẩn thỉu thế này? Có cần anh giúp đổi việc kiếm nhiều tiền không?”

Tống Hy Thất chẳng thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt:

“Đến anh cũng chỉ ăn cái loại quán ăn bẩn thỉu này mà còn đòi giúp tôi. Xem ra cũng chẳng đáng để dựa vào lắm.”

Gã đàn ông vẫn chưa chịu buông tha, càng thấy cô tỏ vẻ lạnh nhạt lại càng hứng thú. Hắn tì tay lên quầy, cúi người xuống thấp hơn, ánh mắt đầy tà ý.

“Này, đừng nói thế chứ. Em trông cũng xinh xắn đáng yêu đấy, đi theo bọn anh một đêm kiếm còn nhiều hơn ở đây một tháng đấy.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay định chạm vào tay cô.

“Nào, em gái. Đi với anh nhé.”

Bàn tay bẩn thỉu dính lấy dầu khẽ chạm vào tay cô, Tống Hy Thất nhanh chóng phản ứng lại.

Choang!

Cô không nói lời nào, nhanh như cắt hất mạnh tay hắn ra. Cú hất khiến tay gã va vào cốc nước trên bàn, làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Âm thanh lanh lảnh vang khắp quán khiến tất cả đều giật mình quay lại.

Gã trung niên sửng sốt mấy giây, sau đó mặt đỏ bừng vì tức giận, bắt đầu quát tháo:

“Con nhỏ này! Mày làm gì vậy hả? Nhân viên mà thái độ với khách như vậy à?!”

“Cái ngữ như mày chắc phải ngủ với mấy thằng rồi còn bày ra vẻ thanh cao với tao hả?”

Tống Hy Thất không đáp, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sắc lạnh lườm thẳng vào hắn.

“Ông nói cái gì cơ?”

Sự lì lợm trong ánh mắt cô khiến gã càng thêm điên tiết. Hắn vung tay lên định tát cô một cái.

Nhưng chưa kịp vung tay xuống, cánh tay hắn đã bị cô bắt gọn.

Trong khoảnh khắc, cô xoay người, túm lấy cổ áo hắn rồi dùng lực kéo mạnh, khiến hắn chao đảo, loạng choạng ngã nhào về phía trước, đập người vào bàn.

Cả quán nín lặng trong giây lát.

Một vài tiếng xì xào vang lên, ánh mắt của khách trong quán đồng loạt đổ dồn về phía quầy thanh toán.

Ngay cả Vu Kiều cũng đứng sững lại không kịp phản ứng. Còn bọn Lê Thời Nghiên, tay cầm xiên thịt vẫn chưa kịp ăn, chỉ chăm chú nhìn cô gái trước mặt, một Tống Hy Thất hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lười nhác, buồn ngủ ban sáng.

“Tống gia...”

Cô lập tức lao đến giữ cổ áo ông ta, miệng liên tục chửi bới.

“Con mẹ nó, ông dám nói ai hả? Cái loại dơ bẩn như ông gạ gẫm người khác rồi bảo người ta dơ bẩn. Não ông có vấn đề à? Có cần tôi chỉnh lại não cho ông không hả?”

Thấy Tống Hy Thất chuẩn bị ra tay với gã trung niên, ánh mắt bừng bừng sát khí, cả bọn lập tức hoảng hốt đứng bật dậy. Lạc Du là người đầu tiên chạy đến, vội giữ lấy tay cô, miệng cuống quýt:

“Ê ê, bình tĩnh, bình tĩnh đã!”

Nhưng cô vẫn chưa hạ hoả, ánh mắt lạnh tanh vẫn dán chặt vào gã đàn ông đang run rẩy trước mặt. Không ai ngờ được cô gái thường ngày trông lười biếng, chán đời lại có thể bạo như vậy.

Khi Tống Hy Thất chuẩn bị tung cú đánh vào gã đàn ông kia, Lạc Du và Hạ Quý Đằng đã nhanh chóng giữ tay cô lại rồi kéo cô ra khỏi người gã.

“Tống gia, đừng!”

Lạc Du hạ giọng, nhưng lại khẩn thiết như van nài.

“Cậu mà động tay động chân, người chịu thiệt là cậu đấy!”

“Bình tĩnh đã. Có gì từ từ giải quyết.”

Cô vẫn còn thở dốc, hơi thở mang theo nỗi tức giận bị dồn nén lâu ngày. Đôi mắt đỏ hoe, đầy giận dữ trừng trừng nhìn gã trung niên đang loạng choạng lùi về sau. Môi cô mím chặt, cả cơ thể căng cứng như sợi dây đàn, chỉ chực chờ bùng nổ.

Chu Từ Ngôn đứng chắn giữa hai người, giọng kiên quyết:

“Để bọn tôi giải quyết. Cậu bình tĩnh chút đi.”

Lạc Du và Hạ Quý Đằng lập tức giữ lấy gã đàn ông đang vùng vằng, ấn hắn ngồi xuống ghế. Phó Tử Khâm nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cảnh sát, giọng nói đều đều nhưng cương quyết, không để tên kia có cơ hội vùng lên lần nữa.

Hắn bị cảnh sát giải đi nhưng mồm vẫn không ngậm lại. Cảnh sát chuẩn bị đưa cả cô đi để lấy lời khai thì bị Lạc Du ngăn lại.

“Dạ thưa cậu ấy vẫn còn hơi hoảng, giờ mà bị đưa đi chắc không chịu được quá. Để bọn em đi thay được không? Bọn em là bạn cậu ấy.”

"Học sinh trường nào đây?" Chú cảnh sát đánh giá họ từ đầu đến chân rồi lại nhìn về phía cô.

“Quốc tế Thượng Nguyên.”

“Đi theo tôi.”

Ba người bọn họ lại đi cùng cảnh sát vừa lấy lời khai vừa giúp áp chế tên kia.

Trong quán, không khí như bị bóp nghẹt. Khách khứa xì xào, ánh mắt tò mò thi nhau đổ dồn về phía họ. Nơi sàn nhà, mảnh cốc vỡ còn vương lại, loang lổ nước, ánh đèn hắt xuống trông như một vũng máu lạnh lẽo. Cô đứng giữa tất cả, như thể bị phơi bày giữa đám đông xa lạ. Đôi tay run nhẹ.

Chu Từ Ngôn tiến lại gần hơn, ánh mắt dịu lại:

“Để tôi đưa cậu về nhé?”

Tống Hy Thất lắc đầu, giọng khàn khàn nhưng kiên quyết:

“Không cần.”

Chu Từ Ngôn thấy vậy liền kéo tay cô lại.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về. Con gái các cậu...”

Cậu chưa kịp nói hết thì cô đã hét lên.

“Chú cảnh sát, ở đây vẫn còn kẻ quấy rối.”

Chu Từ Ngôn thấy cô nói thế thì nhanh chóng buông tay cô ra.

“Cút đi.”

Bà chủ quán khi ấy mới bước ra, nét mặt không hài lòng nhưng giọng vẫn giữ chừng mực:

“Tống Hy Thất, vào đây nói chuyện với tôi."

“Dạ.”

Cô vừa bước vào phòng đã bị mắng một trận ra trò. Bà nói cô thái độ không đúng lại còn có thói giang hồ đánh người.

"Làm ở đây, khách là thượng đế. Hiểu chưa?”

Cô cúi đầu, giọng trầm hẳn: “Vâng.”

“Biết rồi thì mau đi làm việc đi.”

“Cháu xin nghỉ việc.”

“Cô nói cái gì?”

Bà chủ trước đây vốn không ưa Tống Hy Thất. Cô lúc nào cũng lạnh nhạt, thái độ với khách hàng thì hời hợt, đi làm lúc nào cũng môi đỏ mắt đen. Bà chúa ghét kiểu con gái này, đã thế hôm nay còn đánh khách của bà.

“Cháu xin nghỉ việc, nơi này chẳng xứng để người ta làm việc tí nào. Rõ ràng nhân viên của mình bị người khác quấy rối, chủ lại chẳng nói được câu nào bảo vệ an ủi lại còn đổ hết lên đầu người bị hại. Bà thấy như thế có đáng không?”

“Cô có giỏi thì cút đi. Chẳng nơi nào dám nhận cô đâu, cái loại con gái tí tuổi đầu đã ra vẻ lẳng lơ lại còn nghĩ mình ngây thơ, cô định diễn cho ai xem hả?”

“Cháu không có. Bà đừng có tùy tiện nói người khác như vậy.”

“Được. Cô đây là tự xin nghỉ việc, tôi cũng chẳng phải loại keo kiệt gì. Hôm nay tôi tính công cho cô, trừ thêm tiền chiếc cốc cô làm vỡ nữa. Nhận tiền rồi thì mau cút đi.”

Chỉ đến khi quán đã vãn khách, ánh đèn mờ mờ phản chiếu những bàn ghế trống không, cô mới lặng lẽ bước ra. Gió đêm lùa qua mái tóc, lạnh và khô như chính tâm trạng cô lúc này. Vai hơi rũ xuống, bước chân nhanh nhưng lặng lẽ.

Nhưng chưa kịp đi xa, cô khựng lại.

Dưới ánh đèn vàng vọt nơi đầu phố, Lê Thời Nghiên đang đứng tựa lưng vào cột đèn, tay đút túi quần, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân cô. Gió đêm hất nhẹ vạt áo sơ mi cậu, mái tóc đen mềm khẽ lay động. Trông cậu bình thản, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô cúi đầu, làm như không thấy, nhưng khi vừa lướt qua thì một cánh tay vươn ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo lại.

“Đứng lại đã.”

Giọng cậu không lớn, nhưng trầm và rõ, như đinh đóng vào không khí tĩnh lặng.

Cô quay đầu lại, ánh mắt đầy đề phòng:

“Muốn gì?”

Lê Thời Nghiên không đáp ngay. Cậu nhìn cô chăm chú như thể đang đọc từng đường nét trên gương mặt cô, rồi khẽ nói:

“Không sao chứ?”

Tống Hy Thất im lặng. Cô không quen với sự quan tâm, nhất là từ cậu.

“Không liên quan. "

Cô rút tay ra khỏi tay cậu, ánh mắt lạnh như băng:

“Giữa chúng ta không hề quen biết. Đừng xen vào chuyện của tôi.”

Lê Thời Nghiên bật cười khẽ, nụ cười có phần cay đắng.

“Thật sự không quen? Quên tôi rồi hay vờ như không biết."

Cô im lặng. Gió đêm thổi qua hai người, mang theo cả những ký ức cũ kỹ không tên.

Hai người bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân lẫn trong âm thanh ồn ào của phố đêm. Dòng người tấp nập vội vã lướt qua, không khí về đêm quả thực dễ chịu hơn ban ngày.

Lê Thời Nghiên đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng nhẹ:

“Nhà cậu ở đâu?”

Tống Hy Thất ngẩng lên, ngập ngừng trong chốc lát rồi đọc ra một địa chỉ. Cậu khẽ gật đầu, không hỏi thêm.

Cả hai lại chìm vào im lặng, không gian xung quanh mờ mờ ảo ảo, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên họa lại bóng dáng hai người.

Tống Hy Thất ngước nhìn tòa chung cư trước mặt, cao tầng, đèn hành lang sáng trưng, cửa kính sạch bóng phản chiếu cả ánh đèn đường. Căn hộ tọa lạc tại một khu phức hợp cao cấp, giá thuê đắt đỏ, chẳng phải nơi một học sinh làm thêm có thể dễ dàng ở.

Lê Thời Nghiên nhướn mày, nhưng không để lộ biểu cảm gì. Chỉ trong lòng khẽ bật cười, nghĩ thầm:

Dù cho công ty phá sản, cha mẹ không còn, phải bán đi hết tài sản… cô vẫn giữ lại được căn hộ cao cấp này. Sợ nghèo đến thế sao? Đúng là kiểu người đã quen sống sung sướng thì chẳng thể chịu nổi cảnh nghèo nàn.

Vậy mà trong trường còn đồn cô phải ở mấy cái loại nhà cho thuê bẩn thỉu kia. Sự thật thì… chỗ cô ở còn cao quý hơn chỗ họ.

Đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy.

Cậu đứng đó, hai tay đút túi, ánh mắt dõi theo cô bước vào sảnh tòa nhà. Cánh cửa kính tự động mở ra, đón cô vào trong ánh sáng ấm áp, hoàn toàn trái ngược với gió đêm đang lùa qua cổ áo cậu.

Nhưng bước chân của Tống Hy Thất lại chậm rãi, mang theo cảm giác xa cách. Căn nhà này có thể che được ánh nhìn của người ngoài, nhưng không giấu được sự trống rỗng lại cô đơn trong cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play