Sáng hôm sau, Tống Hy Thất đến lớp. Ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ phủ lên vai áo cô, nhưng không thể làm dịu đi nét mỏi mệt hằn trong đôi mắt. Cô bước vào lớp, lặng lẽ như một cơn gió sớm.

Cô vẫn trang điểm đậm, áo sơ mi vẫn chưa được sơ vin gọn gàng, vạt váy khẽ đung đưa theo từng bước chân. Vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường.

Trong miệng cô còn ngậm một chiếc kẹo mút, tay vẫn bấm liên tục vào màn hình điện thoại, vẻ mặt có chút không vui khi thấy tin nhắn của người kia.

Còn năm phút nữa sẽ vào giờ, vẫn còn sớm.

Vừa thấy cô, Lạc Du đã ngẩng lên, giọng có chút lo lắng:

“Tống gia, hôm trước cậu..."

Thấy cậu ta có vẻ sốt ruột, cô vỗ vai cậu ta rồi thờ ơ đáp lại.

“Không sao, tôi cũng chẳng phải loại yếu ớt gì. Cảm ơn đã giúp giải quyết tên kia.”

Lạc Du thấy cô chẳng có vẻ gì là lo lắng lại tỏ ra vô cùng khách sáo với họ, cậu ta chỉ cười nhạt.

“Không sao, việc nên làm mà.”

Hạ Quý Đằng cũng quay lại nhìn, khẽ chau mày:

“Bọn tôi đưa hắn về đồn rồi. Hình như có tiền án, chắc lần này không thoát được đâu.”

Tống Hy Thất dừng lại một giây, rồi nhẹ lắc đầu, nở một nụ cười nhạt:

“Tốt.”

Nói xong, cô lẳng lặng về chỗ, đặt cặp xuống bàn, rồi ngả người nằm gục xuống. Mái tóc dài buông xuống che khuất một nửa gương mặt, giấu đi đôi mắt thâm quầng và nét uể oải vẫn chưa kịp tan.

Chu Từ Ngôn bước vào lớp ngay sau đó, dáng đi vẫn ung dung như thường lệ. Cậu nhìn lướt qua một lượt rồi chậm rãi ngồi xuống chỗ bên cạnh Tống Hy Thất.

Tiếng chuông báo vào tiết vang lên, cậu khẽ huých nhẹ tay cô, giọng nhỏ vừa đủ nghe:

“Dậy đi, vào học rồi.”

Tống Hy Thất cử động chậm chạp, ngồi dậy với vẻ mệt mỏi. Cô khẽ gật đầu, thì thầm một câu:

“Cảm ơn.”

Chu Từ Ngôn liếc nhìn cô một lát, rồi bất chợt hỏi:

“Hôm qua… cậu ổn chứ?”

Tống Hy Thất nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng một thoáng, rồi mới trả lời:

“Không sao. Mọi thứ đều tốt. Cũng cảm ơn ý tốt của cậu lúc đó định đưa tôi về.”

Chu Từ Ngôn mỉm cười, khoanh tay tựa lưng vào ghế, nói nhỏ như một lời dặn dò:

“Bạn bè với nhau mà, giúp được thì giúp. Có gì thì đừng im lặng mãi như vậy.”

Tống Hy Thất không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài ô cửa sổ, nơi những vệt nắng sớm đang rọi qua những chùm lá non, nhẹ nhàng mà xa xăm.

Tiết đầu tiên vẫn là môn Văn buồn ngủ, lớp học im phăng phắc, chỉ còn tiếng lật sách loạt xoạt.

Chu Từ Ngôn nghiêng đầu liếc sang Tống Hy Thất đang gục mặt xuống bàn như cái bánh bao hấp xẹp lép. Cậu khẽ huých tay, thì thầm:

“Sao hôm qua cậu lại làm ở quán đó vậy?”

Tống Hy Thất chẳng buồn ngẩng đầu, giọng làu bàu vọng ra từ cánh tay gối đầu:

“Nghèo chứ sao.”

Chu Từ Ngôn: “…”

Cậu tưởng mình sẽ nghe được một câu gì đó cảm động, ai ngờ bị đập thẳng một chữ vào mặt như gió mùa đông bắc.

Chu Từ Ngôn đang định quay đi thì Tống Hy Thất đột ngột bật dậy, quay sang nhìn cậu chằm chằm, mắt sáng long lanh như vừa nghĩ ra kế hoạch lớn:

“Này, cậu biết cách nào kiếm tiền nhanh không?”

Chu Từ Ngôn suýt thì làm rơi bút.

“…Cậu muốn làm gì, buôn đồ cổ hay mở sàn đa cấp? Hoặc là ăn trộm, tùy vào năng lực một lần có thể kiếm tiền triệu cũng không khó.”

Tống Hy Thất nhìn cậu một hồi rồi hỏi.

“Không có cách nào khác à?"

“Cái này tôi chịu.”

Cô thấy chẳng còn hy vọng thì cũng buông tay.

“Mấy đám công tử bột cách cậu thật chẳng được tích sự gì.”

Chu Từ Ngôn cạn lời. Đúng là nói chuyện với Tống Hy Thất phải giữ trái tim khỏe mạnh.

Chu Từ Ngôn còn đang suy nghĩ nên khuyên nhủ cô bạn “kiếm tiền không cần liều mạng” như thế nào thì một giọng nói lạnh như băng từ bục giảng vang lên:

“Chu Từ Ngôn, Tống Hy Thất, hai em nghĩ lớp học là cái chợ à?”

Cả lớp lập tức quay ngoắt lại như được lập trình sẵn, ánh mắt tò mò bắn tới như đèn pha. Chu Từ Ngôn cứng đơ, còn Tống Hy Thất vẫn ngồi thản nhiên như không liên quan.

Cô giáo gõ thước xuống bàn một cái rõ to:

“Ra ngoài đứng cho tôi! Cả hai!”

Chu Từ Ngôn đứng dậy trong im lặng, không nói gì lặng lẽ bước ra khỏi lớp.

Tống Hy Thất cũng đứng lên, khoác tay ung dung:

“Đi thì đi, đứng ngoài mát hơn.”

“Em…”

Hai người một trước một sau, bước ra khỏi lớp giữa ánh mắt vừa hả hê vừa hóng chuyện của cả đám bạn học. Mới sáng sớm đã nổi bật như vậy, quả là phong cách không thể nhầm lẫn của Tống Hy Thất.

Chu Từ Ngôn đứng cạnh cô, quan sát khi cô đứng dựa vào tường, ôm cuốn sách như một chiếc gối ôm. Khuôn mặt cô che khuất sau trang sách, nhưng không thể giấu được vẻ lười biếng đang toát ra từ từng cử động nhỏ.

Cậu nhìn cô từ trên xuống dưới, không khỏi tự hỏi, liệu cô có phải là học sinh không. Đến trường mà trang điểm đậm, tóc được uốn lọn cẩn thận, đúng kiểu "đi chơi" hơn là đi học. Từ đầu đến chân, cô giống như là cô gái đang chuẩn bị đi dự tiệc hơn là ngồi trong lớp học.

Cậu đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nhận ra cô đã lặng lẽ hạ cuốn sách xuống, đôi mắt mơ màng nhìn về phía mình.

“Nhìn cái gì?”

Cô hỏi, giọng nói có phần lười biếng nhưng vẫn đầy tò mò.

Chu Từ Ngôn không giấu được một nụ cười, lắc đầu rồi nói:

“Chỉ ngắm chút thôi, cậu đẹp mà keo kiệt vậy à?”

Tống Hy Thất nghe vậy, chỉ nhún vai, lại hờ hững đưa cuốn sách lên che mặt một lần nữa, không thèm bận tâm. Cô chỉ đơn giản là tiếp tục giữ cái không khí thờ ơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cả hai lại lặng lẽ đứng cạnh nhau trong không gian yên tĩnh của hành lang, một cậu là người hiếu kỳ, còn cô lại là người không màng đến những chuyện xung quanh, tựa như một chiếc bóng chẳng thể lay động.

Chu Từ Ngôn đứng đó, ánh mắt không khỏi dừng lại ở cô một lần nữa, cảm giác kỳ lạ lấn át. Nhưng rồi cậu chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc người con gái trước mặt có gì hấp dẫn đến vậy. Cậu thở dài, lắc đầu, và lại tiếp tục đứng cạnh cô trong im lặng.

“Này.”

Tống Hy Thất nghe thấy tiếng cậu ta thì kéo quyển sách trên tay xuống. Cô ngó nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn chằm chằm cậu ta.

“Gọi cậu đấy.”

“Tôi không tên là 'này'.”

“Tống Hy Thất.”

“Cái gì?”

Thấy giọng cô có chút khó chịu, cậu ta im lặng một hồi rồi mới nói.

“Vừa này xin lỗi cậu.”

Tống Hy Thất có vẻ không hiểu cậu ta đang nói về vấn đề gì, cô nhíu mày nhìn cậu ta.

“Tại tôi nói chuyện với cậu nên mới khiến cậu bị phạt ra ngoài đứng.”

Cô thấy cậu ta có chút không bình thường lắm. Cậu ta nói chuyện, cô cũng nói chuyện. Hai bọn họ cùng có lỗi, bị phạt là đáng, sao phải xin lỗi cô.

Nhưng thôi kệ cậu ta, cô lười suy nghĩ, chỉ "ừ" một tiếng cho xong.

Hết tiết học, tiếng chuông vang lên, giáo viên thu dọn giáo án rồi bước ra khỏi lớp. Đi ngang hành lang, cô giáo liếc thấy hai kẻ “quen mặt” đang đứng dựa tường như chẳng có chuyện gì, liền hừ lạnh một tiếng.

Chu Từ Ngôn và Tống Hy Thất cùng lúc quay sang nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ nhún vai nhẹ một cái rồi lại thở dài.

“Cả hai em, theo tôi lên văn phòng.”

Giáo viên nghiêm giọng nói với bọn họ.

Trên đường đi, Tống Hy Thất vẫn giữ nguyên dáng vẻ uể oải, bước chân lười nhác như thể đi dạo chứ chẳng phải đang chuẩn bị nhận tội. Chu Từ Ngôn thì im lặng, thỉnh thoảng liếc sang cô bạn bên cạnh rồi lắc đầu.

Vừa bước vào văn phòng giáo viên, cả hai đã bắt gặp Lê Thời Nghiên đang ngồi chờ ở đó. Cậu vừa thấy hai người thì lập tức đứng dậy, khóe miệng bất giác nhếch lên.

“A Ngôn, bạn học Tống. Lâu rồi không gặp."

Lê Thời Nghiên nói với giọng điệu thân thiện.

Chu Từ Ngôn gật đầu đáp lại, nhưng Tống Hy Thất chỉ lơ đễnh liếc qua rồi giả vờ như không nghe thấy gì.

Hôm trước mới gặp còn gì.

Lê Thời Nghiên cũng chẳng để tâm, quay sang lễ phép với thầy cô.

“Em xin phép, em có chút việc phải đi trước.”

Thầy cô gật đầu cho phép. Lê Thời Nghiên nháy mắt một cái với Chu Từ Ngôn rồi quay đi, bóng cậu khuất dần sau cánh cửa.

Cô giáo lúc này mới khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt nhìn hai học sinh trước mặt.

“Tôi không biết hai em nghĩ gì, nhưng lớp học không phải là nơi để tám chuyện hay làm việc riêng. Nhất là em, Tống Hy Thất, em nghĩ lớp học là cái chợ à?”

Tống Hy Thất lặng thinh, cúi đầu gật nhẹ, nét mặt không rõ là biết lỗi hay chỉ đơn thuần là buồn ngủ.

Cô giáo nhìn sang Chu Từ Ngôn.

“Còn em nữa, tôi tưởng thành tích em tốt thì tính kỷ luật cũng phải cao, ai ngờ cũng hùa theo bạn đứng ngoài phơi nắng.”

Chu Từ Ngôn cười gượng.

“Dạ, em chỉ định giúp bạn ấy tỉnh táo hơn thôi ạ.”

Câu nói khiến Tống Hy Thất nhướn mày, khẽ liếc sang cậu ta, thầm nghĩ: Tỉnh táo hơn hay rảnh quá muốn bị phạt chung vậy?

Buổi giáo huấn tiếp tục trong tiếng quạt quay đều và ánh mắt mệt mỏi của cả hai, như thể đang nghe một bản nhạc ru ngủ phiên bản lời răn dạy.

Giáo viên ngồi xuống ghế, đẩy cặp kính lên sống mũi, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân hai học sinh đứng trước mặt như muốn xuyên qua suy nghĩ của họ.

“Các em thử nghĩ xem. Ai ngồi trong lớp cũng nói chuyện đều mồm như các em thì cái lớp này thành cái gì? Lần trước tôi đứng tít ở hành lang đã nghe thấy lớp các em ồn ào, rất phiền đến các lớp khác. Các em lớn rồi chứ còn bé bỏng gì đâu. Lo tập trung học hành một chút đi. Các em có nghĩ cho tương lai của các em không vậy?”

Giọng cô giáo không cao nhưng lạnh và đều, như một chiếc búa gõ từng nhát vào ý thức.

Chu Từ Ngôn cúi đầu, vẻ mặt biết lỗi, thỉnh thoảng lại gật gù ra vẻ thành khẩn.

Tống Hy Thất thì đứng im, ánh mắt lơ đãng nhìn chậu cây kiểng trong góc phòng, bộ dạng không rõ là đang nghe hay đang ngủ gật.

Bỗng dưng thầy chủ nhiệm ở bàn lớn nhìn về phía bọn họ, giọng vui vẻ hỏi hai người.

“Các em nói chuyện gì với nhau vậy? Yêu đương nhăng nhít à?”

Chu Từ Ngôn và Tống Hy Thất như cùng tần số ngẩng đầu nhìn thầy chủ nhiệm, bọn họ lại đồng thanh.

“Bọn em không có yêu đương.”

Thầy chủ nhiệm khẽ bật cười rồi nói.

“Có ai dám nhận đâu chứ. Học sinh thời nay lá gan cũng lớn hết rồi. Lê Thời Nghiên lớp tôi lần trước còn được một học sinh ở tận lớp 11A11 đến tỏ tình. Đúng là lớn mật mà. May mà trò Lê nhà tôi trong đầu trước giờ chỉ có học tập, chẳng để tâm gì khác nên từ chối học sinh đó thẳng thừng luôn.”

Thầy bất giác ngừng lại, ánh mắt vẫn chiếu lên bọn họ rồi cười lớn.

“Nhưng mà trò ấy cũng thật là, chẳng cho người ta chút mặt mũi nào. Tôi cũng thấy yên tâm rồi, nếu quả thực để trò ấy dính phải loại học sinh như thế thì tôi cũng phiền lòng lắm.”

Tống Hy Thất nghe một hồi lại thấy phiền, cô bất giác đưa tay lên che miệng rồi ngáp một cái.

Cô giáo liếc thấy dáng vẻ ấy thì càng thêm bực, chỉ tay về phía Tống Hy Thất:

“Tống Hy Thất, cô thực sự không hiểu em đến trường để học hay để ngủ? Đã lười biếng còn không chịu chú ý, lại còn nói chuyện, làm mất trật tự lớp học. Em nghĩ giáo viên đứng trên bục là để cho vui à?”

Tống Hy Thất cuối cùng cũng ngước lên, vẻ mặt mơ màng ngơ ngác:

“Dạ… em có nghe, nhưng tại cậu ấy hỏi nên em… tiện trả lời luôn.”

Chu Từ Ngôn giật nhẹ tay áo cô như nhắc: Thôi đi, càng nói càng rối.

Nhưng cô giáo đã nhíu mày:

“‘Tiện’ à? Em đang đi học, không phải đi siêu thị mà tiện đường làm gì thì làm!”

Không khí trong phòng như đặc lại. Cô giáo hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh:

“Lần sau còn tái phạm, tôi sẽ mời phụ huynh. Và nếu hai em thích nói chuyện đến vậy, thì tôi có thể để hai em ngồi cạnh nhau suốt học kỳ này cho… tiện.”

Chu Từ Ngôn trợn mắt, còn Tống Hy Thất thì… ngáp một cái rất thiếu kiềm chế.

Cô giáo đập nhẹ tay xuống bàn, “Ra ngoài đứng thêm năm phút rồi quay lại lớp!”

Hai người vâng dạ đi ra, vừa ra khỏi văn phòng, Chu Từ Ngôn lẩm bẩm:

“Tại cậu ngáp nên tôi mới phải đứng thêm đấy.”

Tống Hy Thất nhún vai:

“Chẳng phải tôi đẹp lắm sao? Cậu đứng thêm thì được ngắm thêm chứ sao? Than phiền cái gì?"

Chu Từ Ngôn câm nín. Đứng ngoài nắng năm phút tự nhiên thấy... hơi thốn.

_________________________________________

Lê Thời Nghiên: Sao hai người lại đi cùng nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play