Ngày sinh nhật lần thứ năm của cô tiểu thư nhà họ Tống diễn ra trong không khí vô cùng tưng bừng.
Là con gái duy nhất của Tống Vãn Triều, vị doanh nhân tiếng tăm đất Thượng Nguyên. Tống Hy Thất từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, chiều chuộng đủ điều.
Bữa tiệc sinh nhật năm ấy được tổ chức tại biệt thự nhà họ Tống, trong khu vườn rộng như công viên thu nhỏ, nơi từng gốc cây, thảm cỏ đều được chăm chút tỉ mỉ.
Khách khứa ra vào tấp nập, nào là bạn làm ăn của Tống Vãn Triều, bạn thân của Tống phu nhân, rồi cả những gia đình quyền quý đem con cái đến giao lưu. Giữa không khí rộn ràng, đứa trẻ năm tuổi với đôi mắt tròn to và bím tóc nhỏ nhảy nhót khắp nơi như một chú chim sẻ nhỏ.
Tống Hy Thất mặc chiếc váy công chúa bồng bềnh, được đính đầy sequin lấp lánh, chạy vòng vòng trong vườn, vừa tò mò nhìn nhân viên đang dựng sân khấu vừa thích thú ngó bánh kem được mang vào.
Đang lon ton đuổi theo một chú chó nhỏ, cô chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng cãi vã vang lên từ phía sau bụi cây hồng.
“Đừng có giả vờ! Mày tưởng được người ta cho ăn miếng bánh là ngang hàng với tụi tao à?”
“Mày nhìn lại mày đi, nhà mày làm gì có mặt mũi bước vào đây!”
Là tiếng trẻ con, nhưng ngữ khí hung hăng đến mức khiến cô bé tò mò. Tống Hy Thất cẩn thận bước đến gần, rón rén vạch lùm cây ra nhìn. Trước mắt cô là một cảnh tượng khiến đôi mắt tròn xoe sững lại.
Bốn cậu bé ăn mặc bảnh bao đang đứng vây quanh một cậu bé khác. Cậu bé kia gầy gò, đầu tóc rối bù, quần áo sờn cũ và dính đầy bùn đất. Một người trong nhóm túm cổ áo cậu bé đó, hằn học:
“Mày câm à? Tao hỏi không trả lời."
Rồi cậu ta đẩy mạnh khiến cậu bé kia ngã dúi dụi xuống đất. Cậu bé ấy không khóc, chỉ im lặng ôm đầu chịu đòn, ánh mắt lóe lên nét quật cường.
Tống Hy Thất nắm chặt vạt váy, đứng chết trân giữa những tán lá rung rung trong gió. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người bị bắt nạt, và cũng là lần đầu tiên, một sợi dây vô hình nhẹ nhàng quấn lấy vận mệnh của cô.
Tống Hy Thất nắm chặt tay, mắt tròn xoe ánh lên vẻ giận dữ. Như thể có một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lồng ngực, cô bé không suy nghĩ nhiều mà lập tức chạy đến.
“Bỏ cậu ấy ra!”
Cô thét vang lên, khiến cả bọn ngơ ngác quay lại.
Chưa để chúng kịp phản ứng, cô bé lao tới, dùng hết sức đẩy mạnh cậu nhóc đang nắm cổ áo cậu bạn kia. Cậu ta loạng choạng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn cô bé váy bồng bềnh vừa xuất hiện như cơn gió lốc.
Cô đỡ cậu bé bị đánh dậy, phủi đất trên vai cậu ta rồi quay người chắn trước, hai tay chống hông, phồng má nhìn bốn cậu nhóc như thể sắp mắng cả thế giới:
“Đây là nhà tôi! Ai cho các cậu đánh người trong sân nhà tôi hả?”
Câu nói đầy khí thế khiến cả nhóm sững lại, nhìn nhau. Một đứa trong số đó hừ mũi:
“Bọn này đánh đấy, ngon thì nhào vô.”
“Đúng rồi! Tí nữa khóc lóc mách ba mẹ thì sao?”
“Oa oa mẹ ơi mấy anh này đánh con.”
Mấy cậu nhóc vừa giả giọng cô vừa biểu cảm vô cùng phong phú.
Cô bé tức đỏ mặt, chẳng nói chẳng rằng, chạy lại túm lấy tóc cậu nhóc vừa lên tiếng. Tên kia la oai oái, cố gỡ tay cô ra nhưng không nổi. Tống Hy Thất vừa nắm tóc vừa nghiến răng:
“Còn dám coi thường con gái nữa không? Hả? Còn dám không?!”
Một trận hỗn loạn nổ ra giữa vườn hoa xinh đẹp. Váy công chúa, kẹo ngọt, tiệc sinh nhật, tất cả đều tan biến trong mắt Tống Hy Thất, chỉ còn lại cơn giận của một cô bé không chấp nhận bất công và một trái tim bướng bỉnh từ bé đã không biết sợ ai.
Một lúc sau, cả Tống Hy Thất và cậu nhóc bị cô đánh cùng ngồi đối diện nhau trong phòng khách nhà họ Tống, nước mắt nước mũi tèm lem. Người lớn hai bên gia đình đứng xung quanh, vừa tức vừa buồn cười.
Tống Vãn Triều cau mày, giọng nghiêm nhưng vẫn không giấu nổi sự cưng chiều:
“Tống Tiểu Điềm, sao con lại đánh bạn?”
Tống Hy Thất lập tức òa lên, ôm chặt lấy tay cha mình, nước mắt lã chã rơi:
“Bạn ấy đánh bạn khác trước… con chỉ… con chỉ muốn giúp thôi!”
Cậu nhóc đối diện cũng không kém cạnh, vừa khóc vừa chỉ vào cô bé:
“Bạn ấy tự nhiên lao vào đánh con, còn túm tóc con nữa! Con không làm gì hết!”
Nghe hai đứa trẻ tranh nhau tố cáo, người lớn hai bên bật cười. Một bác trai lên tiếng:
“Trẻ con mà, đánh nhau một chút là chuyện thường. Giận đó rồi mai lại chơi thân ấy mà!”
Giữa khung cảnh náo nhiệt đó, ở một góc hành lang vắng lặng, cậu bé vừa bị đám nhóc kia đánh lặng lẽ đứng nhìn.
Cậu dõi mắt về phía cô gái nhỏ đang khóc rưng rức trong lòng ba mình, gương mặt nhăn nhó nhưng không giấu được vẻ ương bướng.
Cậu nghe thấy người lớn gọi cô là:
“Tống Tiểu Điềm.”
Cái tên ấy lặp lại vài lần trong đầu cậu. Từ sâu trong đôi mắt trong veo kia, Lê Thời Nghiên ghi nhớ dáng vẻ cô bé vừa khóc vừa túm tóc người ta, để rồi bỗng khẽ bật cười.
Một lúc sau, cô công chúa nhỏ cuối cùng cũng chịu ra sân chơi lại. Vừa thấy cô xuất hiện, Lê Thời Nghiên đã rón rén bước đến gần. Cậu hơi ngập ngừng gọi:
“Tống Tiểu Điềm…”
Tống Hy Thất nghe gọi liền quay lại, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ sau trận khóc lóc, nhưng vẻ mặt đã lấy lại vẻ cao ngạo thường thấy. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt có phần soi mói.
Lê Thời Nghiên lí nhí nói:
“Cảm ơn cậu… lúc nãy…”
Tống Hy Thất hếch cằm, khoanh tay trước ngực như một vị đại hiệp vừa hoàn thành nhiệm vụ.
“Tôi cứu cậu đấy, biết chưa?” Cô huênh hoang nói, giọng đầy tự hào.
Rồi cô nghiêng đầu nhìn cậu như thể đang giảng đạo lý:
“Nhưng lần sau cậu phải tự biết đánh trả. Biết đâu lần sau tôi không có mặt kịp thì sao? Con trai gì mà yếu ớt quá vậy.”
Lê Thời Nghiên nghe xong thì vội vàng gật đầu, đôi mắt long lanh ánh lên sự ngưỡng mộ. Cậu cẩn thận ghi nhớ lời cô dặn, như thể đó là một lời thề nghiêm túc của hai chiến hữu nhỏ tuổi.
Lê Thời Nghiên nhìn cô không chớp mắt, cậu cứ nhìn rồi lại nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, thân hình nhỏ bé lao tới cứu cậu như anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu thực sự rất cảm kích sự dũng cảm của cô tiểu thư họ Tống này.
Mấy ngày sau, nhà họ Tống bỗng nhộn nhịp hơn hẳn, có thêm mấy người giúp việc mới đến làm. Trong số đó có một phụ nữ dáng người gầy gò, theo sau là một cậu bé nhỏ nhắn, tay xách túi quần áo, mắt tò mò nhìn khắp nơi, đó là Lê Thời Nghiên và mẹ cậu.
Từ nhỏ, Lê Thời Nghiên đã theo mẹ đi khắp nơi làm việc thuê, không ở đâu được lâu. Cậu hiểu rất rõ thân phận mình, là người ngoài, là khách trọ tạm bợ trong thế giới của người khác.
Chính vì thế, tính cách cậu ôn hòa, ít nói, luôn biết điều, làm gì cũng cẩn trọng, sợ làm phiền người khác.
Việc liên tục phải chuyển chỗ ở, rời đi rồi đến nơi mới, với cậu đã thành thói quen. Nhưng lần này thì khác. Ngay từ lúc bước chân vào khuôn viên rộng lớn của nhà họ Tống, nhìn thấy khu vườn quen thuộc, căn nhà trắng toát dưới ánh nắng và bầu không khí ấm áp bên ngoài, Lê Thời Nghiên đã thấy trong lòng dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Cậu sẽ được gặp lại cô bé đó. Cô bé đã xông ra bênh vực mình, đấm đá rồi vừa khóc vừa mách ba. Cô bé có cái tên cậu vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, Tống Tiểu Điềm.
Nhưng khác hẳn với cô bé mạnh mẽ, chính nghĩa mà cậu gặp mấy ngày trước, lần này khi vừa trông thấy cậu bước vào sân nhà họ Tống, Tống Hy Thất liền đổi sắc mặt.
Cô công chúa nhỏ của nhà họ Tống vốn không thích người lạ ở trong nhà mình. Nhất là giờ đây, khi nghe nói mẹ con Lê Thời Nghiên sẽ ở lại lâu dài, cô bé lập tức phản đối kịch liệt.
Cô đứng giữa phòng khách, chỉ thẳng vào cậu rồi bặm môi khóc òa lên, vừa khóc vừa quay sang ba mình tố cáo:
“Con không thích cậu ta! Ba đuổi cậu ta đi đi! Nhà mình không cần người lạ!”
Tống Vãn Triều vừa bế con gái lên vừa dỗ dành, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, miệng dỗ ngọt:
“Được rồi, được rồi, Tiểu Điềm ngoan. Mẹ cậu ấy đến đây làm việc thôi, cậu ấy sẽ ngoan, không làm phiền con đâu mà.”
Lê Thời Nghiên đứng bên cạnh, tay nắm chặt quai túi, ánh mắt thoáng qua một tia sững sờ. Cậu không ngờ người từng cứu mình, từng nói hùng hồn rằng “Lần sau phải tự đánh lại, tôi không chắc sẽ có mặt đúng lúc đâu”, giờ lại giận dỗi đòi đuổi cậu đi.
Nhưng cậu không giận. Trái lại, trong ánh mắt Lê Thời Nghiên là sự cam chịu và… một chút ngưỡng mộ ngây ngốc. Dù bị cô ghét bỏ, cậu vẫn cúi đầu lễ phép chào:
“Chào cô chủ nhỏ.”
Từ ngày đó trở đi, Lê Thời Nghiên tự khắc nhủ lòng, cậu là người ở nhờ, cô là tiểu thư. Cô không thích cậu cũng chẳng sao. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Và kể từ hôm đó, dù bị cô sai vặt, quát mắng hay bày trò chọc ghẹo, cậu cũng chưa từng phản kháng, chỉ lặng lẽ gọi cô một tiếng:
“Cô chủ nhỏ.”
Từ sau khi bị ba nghiêm mặt nhắc nhở, Tống Hy Thất dù không còn ngang nhiên đòi đuổi Lê Thời Nghiên khỏi nhà nữa, nhưng trong lòng cô bé vẫn chẳng ưa gì cậu.
Chỉ là thay vì phản đối công khai, cô bắt đầu dùng cách khác để “xử lý” cậu.
Cô sai vặt cậu từ sáng đến tối, nào là “lấy búp bê cho tôi”, “gỡ tóc rối cho công chúa”, rồi thì “phải ngồi yên làm ngựa cho tôi cưỡi một vòng quanh vườn”. Đôi khi cô còn cố tình yêu cầu những chuyện vô lý như: “Cậu phải đi vòng qua ba cái cây mới được quay lại”, rồi đủ thứ lặt vặt khác.
Nhưng lạ thay, Lê Thời Nghiên chưa bao giờ than thở hay phản ứng.
Cậu lặng lẽ làm tất cả mọi việc cô giao, không kêu mệt, cũng chẳng than phiền.
Tống Hy Thất ngồi trên ghế công chúa, tay cầm vương miện nhựa, chống cằm nhìn cậu chằm chằm.
“Cậu không thấy mệt à?” Cô hỏi, giọng có phần chán nản vì không thấy cậu phản ứng gì như mong đợi.
Lê Thời Nghiên ngẩng lên, khẽ lắc đầu, mỉm cười ngoan ngoãn:
“Không mệt. Cô chủ nhỏ vui là được.”
Cô hơi sững người. Ánh mắt cậu lúc đó không giống một đứa trẻ đang bị bắt nạt, mà như thể… cậu thật sự vui vì được ở bên cạnh cô.
Tống Hy Thất quay mặt đi, hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng kể từ hôm đó, những trò đùa dai của cô dường như cũng bớt khắt khe hơn một chút.
Lê Thời Nghiên ở nhà họ Tống suốt năm năm. Trong khoảng thời gian đó, hai đứa trẻ lớn lên bên nhau, từ một cô chủ đỏng đảnh và một cậu bé giúp việc trầm lặng, dần trở nên thân thiết lúc nào không hay.
Dù ngày nào Tống Hy Thất cũng ra vẻ sai bảo, nhưng chỉ cần cô khóc hay giận dỗi, người đầu tiên chạy đến dỗ dành vẫn luôn là Lê Thời Nghiên.
Thế rồi năm cô lên cấp hai, một buổi chiều mưa, cô nghe mẹ nói:
“Mẹ con Tiểu Lê sắp nghỉ việc rồi, chuẩn bị chuyển đi.”
Tống Hy Thất như sét đánh ngang tai.
Chiều hôm đó, cô chạy thẳng xuống phòng người giúp việc, gương mặt hằm hằm tức giận, tay chống nạnh như muốn hỏi tội.
“Cậu nói đi! Tại sao tự dưng lại đòi chuyển đi?”
Lê Thời Nghiên đang xếp quần áo, quay lại nhìn cô, ánh mắt bình thản lạ lùng:
“Tớ đâu có quyền quyết định. Là mẹ tớ nói công việc mới lương tốt hơn.”
“Cậu không được đi!”
Rõ ràng đang chơi vui như thế sao lại nói đi là đi ngay được.
Cô hét lên, mắt đỏ hoe, “Cậu đi rồi… ai chơi với tớ?!”
Cậu khẽ cười, vẫn là nụ cười dịu dàng như mọi lần:
“Không phải trước giờ cậu luôn nói ghét tớ sao? Giờ tớ đi rồi, cậu không phải thấy ngứa mắt nữa.”
Tống Hy Thất nghẹn họng. Cô không biết mình đang giận vì điều gì, chỉ cảm thấy tức đến nỗi muốn khóc. Cô giậm chân hét lớn:
“Cậu mà đi rồi thì đừng quay lại nữa! Cũng chẳng ai thèm chơi với cậu đâu! ĐỒ ĐÁNG GHÉT.”
“Tống Tiểu Điềm.”
Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, không dám để cậu thấy mặt mũi mình tèm lem như nào. Còn Lê Thời Nghiên, cậu chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô biến mất nơi hành lang, lòng im lìm như mặt nước, không một gợn sóng.