Sáng hôm sau, Tống Hy Thất vừa bước vào lớp đã uể oải đến cực điểm. Cô chẳng buồn chào hỏi ai, chỉ thả cặp xuống bàn rồi gục đầu xuống, mái tóc dài buông xõa che gần hết khuôn mặt.
Đêm qua, sau khi chụp ảnh xong, Thẩm Lạc Vân không để cô về ngay mà giữ lại nói chuyện tới tận khuya.
Chủ đề không gì khác ngoài chuyện làm người mẫu, kỹ năng tạo dáng, khí chất cần có, thậm chí cả cách giao tiếp với ống kính như thể nó là một người sống.
Tống Hy Thất biết rõ, những lời dặn dò ấy chẳng phải vì quan tâm cá nhân gì đến cô, mà bởi vì người phụ nữ kia đang đặt kỳ vọng thực sự lên cô. Làm không tốt, cô có thể sẽ bị thay. Làm tốt, thì sẽ còn những lời răn dạy nhiều hơn nữa. Vì thế, dẫu đã ngáp đến rớm nước mắt, cô vẫn phải gắng mà ngồi nghe, không dám thất lễ.
Thành ra, hôm nay vừa sáng sớm, Tống Hy Thất đã kéo lê thân mình đến lớp trong trạng thái gần như mất hồn.
Mí mắt sụp xuống như mang theo cả ngàn tấn buồn ngủ, đầu nặng trịch và lưng thì muốn gãy làm đôi. Vừa ngồi xuống bàn, cô đã buông mình nằm dài, mặc kệ thế sự, mặc kệ tất cả mọi người xung quanh.
Một lúc sau, Lạc Du cùng Chu Từ Ngôn mới thong dong vào lớp. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm thoi thóp trên bàn, Lạc Du đã nhe răng cười, vội vàng chạy đến sau lưng cô. Cậu ta gõ bút lạch cạch lên mặt bàn, rồi lấy đuôi bút chọc chọc vào lưng Tống Hy Thất như thể đang khều một con mèo lười biếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT