Hắn từng nói với tôi, hắn chỉ đơn giản thích cảm giác phân tách một vật thể hoàn chỉnh ra từng phần nhỏ, trải nghiệm quá trình đó. Hơn nữa, ước nguyện lớn nhất đời hắn là một ngày nào đó có thể tách rời một con người, để hoàn thành "tách rời hoàn mỹ" nhất.
Tôi có thể hiểu được hắn.
Giống như người thường kết bạn với người thường, biến thái cũng kết bạn với biến thái.
Không cần nhiều lời, cũng có thể hiểu nhau bằng trực giác.
Hắn rất nhanh đã hồi tin, thật ra, mỗi lần tôi tìm hắn, hắn đều có mặt, hơn nữa gần như trả lời trong giây lát.
Yêu em cắt rời em: [Làm gì đấy? Không phải đang rình coi sao? Lắp camera mini ấy! (biểu cảm khinh bỉ)]
Tôi: [Anh nghĩ tôi không nghĩ tới sao? Vấn đề là lắp thế nào ấy! Nếu bị phát hiện thì sao!]
Yêu em cắt rời em: [(khinh bỉ) (khinh bỉ) Thừa lúc hắn không có ở nhà mà làm đi. Hắn không đi học sao, hôm sau không phải cậu không có tiết à?]
Tôi: [Ý tưởng hay đấy! Nhưng mà tôi lấy đâu ra cái camera mini bây giờ!]
Yêu em cắt rời em: [(ngoáy mũi) IQ cậu thiếu phí à? Mua ở mấy tiệm kỹ thuật số ấy!]
Tôi: [Rồi! Hiểu rồi!]
Yêu em cắt rời em: [(ngoáy mũi) Có đôi khi tôi thấy cậu thật sự ngốc.]
Tôi: [(mỉm cười) Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không thèm chấp với cậu.]
Yêu em cắt rời em: [(ha ha)... Nhưng mà, tôi có chuyện này tò mò.]
Tôi: [Có gì thì nói luôn!]
Yêu em cắt rời em: [(ngoáy mũi) Nếu cậu lắp camera, phát hiện ra nam thần của cậu không hề hoàn hảo như trong tưởng tượng, cậu tính sao?]
Tôi: [(dấu chấm hỏi) Nói rõ chút coi?]
Yêu em cắt rời em: [Ý là, nam thần của cậu cũng chỉ là người thường, cũng đánh rắm, đi vệ sinh, có khi còn ngoáy mũi, cào chân, nói không chừng còn thô lỗ, buồn nôn nữa. Nếu cậu thấy những mặt đó, cậu sẽ như thế nào?]
Tôi: [(dao phay) (dao phay) Im mồm lại cho tôi! Chính cậu mới đánh rắm, ngoáy mũi, buồn nôn đấy! Không được vũ nhục nam thần của tôi! Với lại, cho dù nam thần của tôi có đi vệ sinh, thì cũng là hương phân, thơm hơn đống phân chó của cậu cả trăm ngàn lần! (hừ)]
Yêu em cắt rời em: [Tuyệt.]
Yêu em cắt rời em: [Không nói nữa, tôi có việc, offline đây.]
Sau khi "cà khịa" với Yêu em cắt rời em như thường lệ xong, tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Bạch Ngọc vẫn đang ngồi ở bàn phía trước, vừa nói chuyện vừa cười đùa với mấy bạn học bàn sau, đang thảo luận nước cờ và bài tập.
Thật tốt quá, tôi lại có thể tiến gần hơn một bước đến cậu ấy.
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng kích động như muốn bay lên trời.