Đến lúc tan học buổi chiều, tôi thấy Thẩm Bạch Ngọc cứ bồn chồn trong lớp, đi tới đi lui, dáng vẻ như đang tìm thứ gì.
Một nam sinh ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Bạch Ngọc, cậu đang làm gì thế?"
Thẩm Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu ta, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Chìa khóa… tôi hình như đánh mất chìa khóa nhà rồi."
"Mất chìa khóa? Lần cuối cậu nhìn thấy là khi nào?"
Thẩm Bạch Ngọc suy nghĩ một lát: "Không nhớ rõ nữa, hình như từ sáng là đã không thấy rồi. Khi đó không chú ý, đến giờ ra chơi sờ túi mới thấy thiếu thiếu cái gì, giờ mới nghĩ ra chắc là chìa khóa."
Một nam sinh khác chơi thân với cậu ấy vỗ vai: "Không chừng là hôm nay cậu không mang theo luôn!"
Thẩm Bạch Ngọc chớp chớp mắt chậm rãi, hàng lông mi cong dày như hai chiếc quạt nhỏ. Cậu ấy ngừng lại vài giây, rồi do dự nói: "Cũng có khả năng lắm."
"Vậy đừng tìm nữa, chắc vẫn ở nhà thôi." Nói rồi cậu bạn đó khoác vai cậu ấy, tay còn lại cầm quả bóng rổ: "Đi nào, cùng anh ra sân vận động chơi bóng đi."
Thẩm Bạch Ngọc gỡ tay cậu bạn xuống, có chút bất đắc dĩ: "Hôm nay không đi được. Ba mẹ tôi hôm nay đều đi công tác, mà tôi không có chìa khóa, phải bắt xe buýt đến nhà cô tôi lấy chìa dự phòng, nhà cô thì xa, tối nay chắc phải ngủ lại bên đó."
Cậu bạn kia lộ vẻ thất vọng: "Ừ, thế thôi vậy."
Hai người họ vừa nói vừa rời khỏi lớp, tôi cũng cất hết sách vào cặp, trong lòng sớm đã nghe rõ toàn bộ đoạn hội thoại.
… Thật sự là — thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Chờ Thẩm Bạch Ngọc đi xa rồi, tôi mới nở một nụ cười rạng rỡ đầy sung sướng.
Tan học, tôi vội vã đi tới một cửa hàng điện tử ở một khu vực xa xôi. Tôi tìm mua một chiếc camera mini, không quên xác nhận với chủ cửa hàng. Tôi chọn chiếc camera nhỏ gọn vừa bằng bàn tay tôi, vừa nhẹ lại có thể dễ dàng cất giấu. Đặc biệt, camera này có thể kết nối với điện thoại, giúp tôi theo dõi mọi thứ một cách rõ ràng, với độ phân giải sắc nét.
Khi mua, tôi đã phải dùng lý do chính đáng để thuyết phục chủ cửa hàng. Tôi bảo với anh ta rằng mình mua chiếc camera này để giám sát ba tôi, vì tôi nghi ngờ ông ấy có bồ nhí và mang họ về nhà.
Nghe xong, chủ cửa hàng vừa sợ vừa giận, anh ta không chỉ giúp tôi lựa chọn camera mà còn chỉ cho tôi những chỗ tốt để giấu camera sao cho không bị phát hiện. Cuối cùng, anh ta còn giảm giá cho tôi một chút, mặc dù tôi cố gắng ngăn cản.
Khi nhìn thấy sự căm phẫn trong ánh mắt của chủ cửa hàng khi anh ta mắng cha tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.