Với một người đã trải qua lớp 12 một lần như tôi, tôi thật sự không còn cảm xúc gì nữa, cũng chẳng còn hứng thú, huống hồ tôi vẫn luôn là học sinh yếu kém.

Từ sau lần xảy ra chuyện với “bông hoa của lớp”, tôi và cậu ấy chưa từng nói chuyện lại lần nào. Chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau, mà mỗi lần ánh mắt ấy mang theo nụ cười nhẹ ngại ngùng dưới ánh mặt trời, đều khiến tôi không thể rời mắt.

Lớp 12 của lớp 6 rơi vào chuỗi ngày học tập căng thẳng và những bài thi thử liên miên. Chỉ có tôi, ngồi ở một góc, xem cậu ấy mỗi ngày là niềm vui duy nhất.

May mắn thay, chỉ cần nhìn cậu ấy, tôi không hề cảm thấy chán.

Có thể nói đây là chuyện thú vị nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến nay.

Tôi hoàn toàn không lo lắng việc sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu ấy sẽ rời xa tầm mắt tôi. Dù sao tôi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cậu ấy, chỉ cần cậu ấy ghi nguyện vọng đại học, tôi sẽ bảo ba tôi bỏ tiền để cho tôi được vào cùng một trường với cậu ấy.

Chỉ cần có thể tiếp tục nhìn cậu ấy là đủ rồi.

Tôi từng nghĩ, cuộc đời này của tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy từ xa, và chỉ có thể nhìn.

Nhưng rồi — mọi chuyện đã thay đổi.

Sau giờ tự học sáng sớm hôm ấy, tôi phát hiện dưới ghế của mình có một chùm chìa khóa.

Tôi nhận ra ngay, đó là của cậu ấy. Trước đây, tôi từng thấy cậu ấy lấy ra vài lần — một chùm chìa khóa màu bạc, xâu lại bằng vòng nhỏ, còn treo một con dao găm nhỏ để trang trí, với hoa văn tinh xảo được khắc trên đó. Dĩ nhiên, con dao chỉ là vật trang trí, không thật.

Nhưng tại sao chìa khóa của cậu ấy lại nằm dưới chỗ tôi ngồi?

Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, khoảnh khắc đó tôi vui đến phát điên, khẽ ngẩng đầu nhìn thấy cậu ấy vẫn đang cúi đầu làm bài tập, nét mặt vô cùng chăm chú. Các bạn học xung quanh cũng đều đang đọc sách.

Tôi lén lút nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, rồi nhét vào cặp sách của mình.

Tôi cúi đầu, đem trán đặt lên mặt bàn, cong người về phía màn hình điện thoại, hai ngón cái kích động gõ bàn phím 26 chữ cái, gõ xong thì nhấn gửi.

Tôi tự gửi tin nhắn cho Yêu em cắt rời em.

Yêu em cắt rời em là một người bạn tốt tôi đã kết bạn từ mấy năm trước, giống tôi đều thích xem phim kinh dị. Nhưng khác ở chỗ, tôi thích sưu tầm poster và rình coi các tình tiết kỳ bí, còn hắn thì lại thích tách rời mấy động vật nhỏ.

Dù vậy, hắn cũng còn chút nhân tính — những con vật đó đều đã chết.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play