Cậu ấy rõ ràng là đang giúp tôi giải vây, còn tốt bụng đưa tôi tới phòng y tế. Chỉ là tiện miệng khen một câu: “Chân cậu đẹp thật đấy,” mà tôi liền nổi giận mắng cậu ấy bị bệnh... Tôi đúng là người không biết điều!

Chắc chắn là từ lúc đó cậu ấy đã bắt đầu ghét tôi rồi…

Chỉ nghĩ đến khả năng ấy thôi là cả đêm tôi không thể ngủ yên.

Ngày hôm sau đến trường, tôi phát hiện cậu ấy quả thật đã mua lại một cái ly giống y như cái bị vỡ hôm trước.

Cậu ấy vẫn như thường ngày, nghiêm túc nghe giảng, hòa đồng với bạn bè, đối xử thân thiện với mọi người — như thể đã quên hẳn chuyện ngày hôm qua.

Ánh mắt cậu ấy cũng không hề dừng lại trên người tôi một giây nào. Có lẽ... là vì cậu ấy thật sự ghét tôi rồi. Hoặc cũng có thể, cậu ấy chưa từng để tâm đến tôi.

Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi, tôi liền cảm thấy vô cùng uể oải.

Tôi không còn nói chuyện với cậu ấy một lần nào nữa.

Thế nhưng sau sự kiện đó, tôi lại càng thích cậu ấy hơn, rơi vào một loại trạng thái điên cuồng bệnh hoạn.

Tôi điên cuồng chụp lén cậu ấy, theo dõi cậu ấy, thu thập tất cả những gì cậu ấy từng chạm vào.

Khăn lau mồ hôi sau khi chơi bóng rổ, chai nước khoáng cậu uống dở, cây bút bi cậu dùng để viết bài, tay nắm cửa phòng học cậu từng chạm vào (mà tôi đã len lén tháo nó xuống — giáo viên chủ nhiệm đến nay vẫn chưa biết là tôi làm), và nhiều thứ khác nữa…

Tất cả, tôi đều bí mật đem về nhà, cất giữ cẩn thận, mỗi ngày đều mang ra ngắm nghía.

Tôi biết, hành vi này là một dạng biến thái — ám ảnh, theo dõi, sưu tập vật dụng. Nhưng tôi không thể dừng lại.

Thực ra từ thời trung học cơ sở, tôi đã nhận ra mình không giống người thường. Dù cố gắng che giấu, tôi luôn tin rằng, trên thế giới này không chỉ có một mình tôi như vậy.

Tôi từng đăng những dòng trạng thái ẩn ý lên mạng, và rồi âm thầm gia nhập một diễn đàn kín. Cánh cửa của một thế giới mới hoàn toàn được mở ra.

Ở đó, rất nhiều người giống như tôi — có sở thích với bàn tay, bàn chân, vật dụng từng sử dụng, hoặc thích mặc đồ của giới tính khác...

Giống như có người thích đàn hát vẽ tranh, còn chúng tôi thì có sở thích đặc biệt. Đó cũng là một loại "đam mê".

Chúng tôi chỉ dám lộ ra bản thân thật ở những góc tối và trên mạng, còn ngoài đời thì luôn cố gắng ngụy trang, làm ra vẻ như một “người bình thường”.

Nhưng từ khi gặp Thẩm Bạch Ngọc, tôi gần như không thể tiếp tục ngụy trang bản thân nữa.

Cậu ấy quá ngon miệng, quá mê người.

Lớp 11 trôi qua rất nhanh, lớp 12 căng thẳng cũng bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play