Tôi thường lén chụp ảnh cậu ấy, trong điện thoại có cả một album toàn hình của cậu. Có lần, tôi còn âm thầm đi theo sau cậu ấy tan học. Đã mấy lần tôi nghĩ đến chuyện nửa đêm bò vào phòng cậu qua cửa sổ nhà — chỉ là chưa thực sự làm thôi.

Tôi và Thẩm Bạch Ngọc từng có một lần tiếp xúc gần. Chuyện xảy ra hồi tôi mới chuyển lớp, chưa đầy một tuần. Khi ấy, có người đi ngang qua làm rơi cái ly thủy tinh của Trương Bạc Viện — người tự phong là hoa khôi lớp. Ly vỡ tan tành. Cô ta ôm mặt khóc rưng rức.

Lúc ấy tôi thản nhiên nói: "Bao nhiêu tiền, tôi đền cho."

Nhưng cô ta vừa khóc vừa nức nở: "Đó là quà sinh nhật ba tôi tặng, mua từ Hàn Quốc, không mua lại được."

Cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.

Rồi Thẩm Bạch Ngọc xuất hiện. Cậu hỏi rõ ngọn ngành, rồi nhẹ nhàng an ủi Trương Bạc Viện, hứa sẽ tìm cái ly giống hệt để bù lại. Nhờ vậy, mọi chuyện mới lắng xuống.

Sau đó, cậu ấy gọi tôi ra ngoài. Tôi tưởng cậu sẽ đưa tôi đi gặp giáo viên, không ngờ lại dẫn tôi đến phòng y tế.

Cậu cười, mái tóc đen xoăn nhẹ, mắt cong cong như vầng trăng non, hàm răng trắng đều, môi hồng hồng: "Khương Tương Tương, chân cậu bị thương mà không cảm thấy gì à?"

Tôi nhìn xuống — quả thật, đôi tất trắng của tôi thấm ra một chút máu hồng. Ngón chân bị miểng thủy tinh cắt trúng mà tôi không hề nhận ra.

Y tá xử lý vết thương, bảo rằng vết cắt không nghiêm trọng. Nhưng Thẩm Bạch Ngọc lại lo lắng hơn cả tôi.

Cậu nhẹ nhàng hỏi, giọng thấp nhưng đầy quan tâm: "Có để lại sẹo không?"

Tôi ngồi ở mép giường, bắt đầu mang vớ lại, cậu đứng đó lặng lẽ nhìn.

Tôi có chút bối rối.

Cậu nói, giọng trầm ấm: "Khương Tương Tương... Chân cậu trắng thật đấy."

Tôi ngẩn người. Ngẩng lên nhìn cậu — trong mắt cậu, chỉ có tôi.

Tim tôi như bị ai bóp chặt. Tôi nuốt nước bọt, trong đầu trống rỗng. Phải nói gì đó...

Giọng tôi khàn đặc: "Cậu... cậu bị bệnh à?"

Đó là câu đầu tiên tôi nói với cậu ấy.

A a a! Tại sao tôi lại phải mắng cậu ấy bị bệnh cơ chứ!

Về đến nhà, tôi không ngừng nghĩ lại chuyện đã xảy ra. Càng nghĩ, tôi càng phát điên, vừa đập tường vừa muốn lao đầu vào tường tự sát. Nhưng thật sự là… tôi không biết phải trả lời thế nào mới đúng!

Này, hỏi thật các bạn một câu — nếu có người khen chân bạn đẹp, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?

"Cảm ơn, chân tôi đúng là trắng thật đấy?"

Hay là: "Ôi dào, đâu có đâu, chỉ là chân bình thường thôi mà..."

Dù là kiểu trả lời nào cũng có chút kỳ lạ. Nhưng tôi thì lại trực tiếp mắng cậu ấy bị bệnh, vậy thì lại càng không thể chấp nhận được!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play