Ám độ – Phần 4
Tác giả: Lộng Giản Tiểu Hào
Vương Hiểu Quân vốn không phải người mê tín, nhưng sau khi nghe điện thoại của lão Trương, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: Có khi nào nên tìm một thầy phong thủy xem lại vận mệnh năm xưa của mình?
Sáng sớm, cô đã có mặt ở sân bay chờ tài xế lão Trương, nhưng chưa kịp đợi anh ta đến tầng đón khách thì lại nhận được cuộc gọi từ Sở Hoài Nam, bảo cô thay đổi lịch trình, chuyển hướng đến đồn công an ở sân bay.
Loại người như Sở Hoài Nam — đại gia có tiếng, công dân ưu tú — bình thường làm gì có cơ hội đến đồn công an?
Là người thừa kế của Tập đoàn Viễn Nam, muốn vào đồn công an ngồi một ngày, hóa ra cũng phải nhờ công của một chàng thanh niên dám gây chuyện.
—— Chuyện là, Sở Hoài Nam là người dân duy nhất đồng ý phối hợp làm nhân chứng, nên bị cảnh sát mời về để lấy lời khai.
Dù bị gián đoạn toàn bộ lịch trình vì chuyện này, tâm trạng của Sở Hoài Nam lại không đến mức tệ.
Chàng thanh niên gây chuyện kia, dường như hoàn toàn không biết câu nói “Cha tôi là Lý Cương” từng một thời vang dội trong dân gian.
Cậu ta vẫn giữ nguyên thái độ ngông nghênh, không thèm tháo kính râm khi trả lời câu hỏi của cảnh sát:
“Tôi tên Tống Từ, anh trai tôi là Tống Thi.”
Con đường bên ngoài sân bay là tuyến mới vừa được chính phủ đầu tư nâng cấp, với sự tài trợ từ Tập đoàn Viễn Nam.
Vì thế, khi xảy ra vụ va chạm có liên quan đến Sở Hoài Nam — người đang nắm quyền điều hành Tập đoàn Viễn Nam — thì cảnh sát địa phương càng đặc biệt chú ý. Sở Hoài Nam lúc ấy đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm trong phòng ghi lời khai.
Vừa trò chuyện thân tình với anh, sở trưởng vừa kín đáo ra hiệu cho Nhĩ Đóa — một nhân viên cấp dưới — luôn để ý cậu thanh niên kia. Nghe cậu ta tự giới thiệu ngắn gọn nhưng đầy ngạo mạn, sở trưởng cũng không nhịn được nhướn mày một cái, thầm nghĩ:
Cứ vậy mà xưng tên? Rồi sao nữa?
Suýt chút nữa thì đã viết hẳn dòng: “Tống Thi là ai?” lên trán.
Hai cảnh sát trẻ phụ trách ghi lời khai cho Tống Từ thì không “vô tư” như Sở Hoài Nam. Một trong số đó, sau khi nghe cái tên “Tống Thi”, lập tức liếc mắt cầu cứu về phía sở trưởng.
Sở trưởng thoáng khựng lại, rồi xin lỗi với Sở Hoài Nam, gật đầu nhẹ nói:
“Tôi qua bên đó một chút.”
Lúc này, không ai ở đây nhận ra Tống Từ, nghĩ cậu ta chỉ là một tên rắc rối không ra gì.
Nhưng ngoại trừ Sở Hoài Nam, còn lại ai cũng biết đến Tống Thi của Hoàng Gia Thiên Địa Hối.
Ở giới ăn chơi Giang Hỗ, Tống Thi là một nhân vật lừng danh.
Nhìn lại quá trình dựng nghiệp của Tống Thi, không thiếu sắc màu truyền kỳ. Hơn mười năm trước, khi khái niệm "hội sở giải trí" còn xa lạ với Giang Hỗ, thì Tống Thi – với hai bàn tay trắng – đã dẫn đầu kêu gọi vốn đầu tư bên ngoài, xây dựng những cơ ngơi xa hoa mang phong cách cung điện châu Âu giữa trung tâm thành phố.
Anh ta là người đầu tiên đưa vào các loại ghế dài, phòng riêng họp mặt sang trọng, từng bước tạo thành chuẩn mực cho giới giải trí tại Giang Hỗ.
Chính những hội sở giải trí do Tống Thi thành lập đã trở thành tiền thân của Hoàng Gia Thiên Địa Hối — nơi nổi tiếng bởi sự xa hoa đậm chất Trung Hoa. Cũng từ đó, đế chế giải trí của Tống Thi được khai sinh.
“Thì ra là em trai của ông chủ Tống,” sở trưởng liền nở một nụ cười xã giao, đưa tay ra muốn bắt tay Tống Từ. Nhưng Tống Từ chỉ liếc qua rồi bật cười khinh bỉ.
Hiển nhiên cậu ta không có ý muốn hòa nhã.
Bị bẽ mặt, sở trưởng hơi lúng túng rút tay về, giọng cũng cứng lại:
“Nghe nói ông chủ Tống hiện đang nằm viện, cậu như thế này chẳng phải khiến ông ấy thêm lo sao?”
Tống Từ thản nhiên bĩu môi:
“Ông ấy đã thành người thực vật rồi, còn biết lo cái quái gì nữa?”
Nói rồi khoanh tay ngả người vào tường, duỗi tay ra trước mặt cảnh sát trẻ:
“Này, đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi cho thư ký của anh tôi.”
Cảnh sát trẻ nhìn sang sở trưởng, được gật đầu cho phép thì mới mang điện thoại trả lại.
Thư ký của Tống Thi — Lâm Hoắc — không phải loại người vô dụng. Điện thoại vừa dập chưa được bao lâu, sở trưởng đã nhận được cuộc gọi từ cấp trên.
Một màn kịch nho nhỏ vậy là kết thúc. Ghi lời khai chỉ còn là thủ tục, không thể nào giữ chân người ta theo quy định được.
Dưới sự sắp đặt của sở trưởng, cảnh sát trẻ nhanh chóng viết xong biên bản xử phạt hành chính: Gây rối trật tự công cộng, phạt một ngàn đồng.
Sở trưởng đích thân tiễn Sở Hoài Nam ra tận cửa, hai người bắt tay cười nói:
“Mong anh đi đường bình an, cảm ơn đã phối hợp.”
Sở Hoài Nam chỉ khẽ đáp lời, nhưng ánh mắt đã lơ đãng nhìn sang chiếc xe thương vụ màu đen đang đón Tống Từ rời khỏi đồn công an.
Trên đường về, Sở Hoài Nam im lặng suốt quãng đường.
Tài xế lão Trương biết hành trình bị trễ nải, đoán tâm trạng ông chủ không tốt, thỉnh thoảng lại lén nhìn Sở Hoài Nam qua gương chiếu hậu.
“Chú Trương, chú biết Tống Thi là ai không?”
Lão Trương làm tài xế cho nhà họ Sở từ năm hai mươi mấy tuổi, là người thân tín từng phục vụ cả hai đời – từ cha của Sở Hoài Nam là Sở Chấn Đường, đến tận bây giờ.
Ông không ngờ Sở Hoài Nam lại hỏi điều này. Nhưng lão Trương vẫn luôn nhanh nhạy thông tin, liền đáp ngay:
“Tống Thi? Tôi nhớ ông ấy là chủ của Hoàng Gia Thiên Địa Hối.”
Sở Hoài Nam nghe vậy chỉ gật đầu rồi lại im lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư như lặn sâu vào cảnh vật lướt qua.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe khác, Tống Từ cũng đang gác cằm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ một cách chán chường.
Cậu và thư ký Lâm Hoắc của anh trai cũng đã nhiều năm không gặp. Lần gần nhất chắc là... 6 năm trước.
Tính ra, đây đã là năm thứ sáu cậu bị anh trai đuổi khỏi thành phố Giang Hỗ.
Tống Thi dù làm trong ngành giải trí, nhưng suy nghĩ lại cổ hủ y như những ông bố nghiêm khắc, đến mức gần như mê tín vào câu "tri thức thay đổi vận mệnh".
Cha mẹ mất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau. Không ngờ chưa đợi Tống Từ đủ tuổi trưởng thành, người anh hơn cậu 12 tuổi – vừa là anh trai, vừa đóng vai người cha – đã lấy lý do “ở trong nước cậu chắc chắn không đậu nổi đại học” để tống cậu sang nước ngoài.
Bốn năm đầu, anh trai gửi cậu vào chương trình dự bị rồi chính quy của một trường đại học ở Melbourne, nơi duy nhất cậu biết nói tiếng Anh là “I’m fine thank you and you.”
Không chịu nổi cái xó quê nước Úc, hai năm sau Tống Từ chủ động chuyển sang Vancouver.
Mấy năm sống "tự do" ở nước ngoài, không ai quản, văn bằng thì toàn dựa vào tiền quyên góp cho thư viện trường học mà có, tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh. Kết quả, Tống Từ sống phóng túng, tiêu xài như nước, bị nuông chiều đến mức hư hỏng cũng không có gì lạ.
“Anh tôi sao rồi?” – Cuối cùng, Tống Từ là người phá vỡ im lặng. Tuy ngoài mặt tỏ ra bất cần, nhưng tình máu mủ sâu nặng, bảo không lo lắng là chuyện không thể.
“Ông Tống vẫn đang điều trị ở bệnh viện, tình hình ổn định.”
“Ổn định?” – Tống Từ bật cười lạnh lùng qua kẽ răng.
“Cái kiểu cả đời không tỉnh dậy được đó mà gọi là ổn định à?”
Lâm Hoắc ngồi ghế phụ, không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng phía trước như thể mình mới là người lái xe.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh tôi làm sao mà bị vậy?” – Dù bên ngoài công bố rằng Tống Thi hôn mê do đột quỵ, nhưng với Tống Từ, cậu chẳng tin lấy một dấu chấm trong lời giải thích của chính quyền.
Do cha mẹ mất sớm vì bệnh, Tống Thi từ lâu đã rất chú trọng sức khỏe, năm nào cũng khám tổng quát hai lần, bữa ăn ngày ba bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn.
Đột quỵ? Ngay cả nếu bảo chính cậu bị đột quỵ thì cậu còn tin hơn là tin ông anh sợ chết đến mức kiêng khem từng ly từng tí lại chết vì bệnh mạch máu não.
Lâm Hoắc khẽ điều chỉnh dây an toàn, im lặng như con hàu sống chưa được cạy vỏ.
Thấy vậy, lửa giận của Tống Từ bùng lên, cậu đá mạnh vào lưng ghế trước, quát lớn:
“Lại mẹ nó không chịu nói thật chứ gì! Giấu hả?! Được, các người có giỏi thì giấu tôi cả đời luôn đi!”
Gương mặt Lâm Hoắc hiếm khi để lộ chút cảm xúc, nhưng lần này cũng hiện rõ vẻ khó xử.
Tống Từ vẫn tiếp tục mắng không dứt:
“Cái gì cũng giấu! Mẹ nó chẳng có chuyện gì chịu nói với tôi! Thế giờ gọi tôi về làm gì? Về để lo hậu sự cho anh ấy à?! Mẹ kiếp, lũ khốn! Tống Thi! Anh là đồ khốn nạn!!”
Dù là kẻ lưu manh cũng có tình cảm thật. Tống Từ cũng là người được cha mẹ sinh ra dưỡng dục. Nước mắt bỗng trào ra không ngăn nổi.
Lâm Hoắc đã theo Tống Thi hơn chục năm, nhìn Tống Từ lớn lên từ nhỏ. Dù lòng có sắt đá, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi động lòng, cuối cùng đành buông lời:
“Ông Tống… rất có thể là bị người ta hãm hại.”
“Hãm hại?”
Tống Từ vội lau nước mắt:
“Anh ấy đắc tội với ai? Mà ra tay tàn độc như vậy?”
“Không rõ. Vẫn đang điều tra.”
“Còn đang điều tra mà không biết là ai? Vô dụng!” – Tống Từ đâu có giống ông anh mình là người khéo léo tám hướng, với cấp dưới, cậu chưa từng khách khí:
“Tống gia chúng ta không nuôi đồ ăn hại! Cho các người một tháng, không! Nhiều nhất hai tuần! Lục tung lên cho tôi xem rốt cuộc là thằng nào không muốn sống, dám động vào đầu Thái Tuế!!”
Bị gọi thành “các người” khiến Lâm Hoắc nhíu mày — nhìn tình hình hiện tại, Tống Từ chẳng có lấy một chút bản lĩnh, lại chỉ mang theo tính cách ngỗ nghịch như tổ tông truyền lại.
Tống Thi từng là người có ơn tri ngộ với hắn, xem hắn như cánh tay đắc lực. Huống hồ, hắn chỉ có mỗi một người em trai này. Bởi vậy, bất kể Tống Từ là người thế nào, có đảm đương nổi hay không, thì phần gia nghiệp to lớn này cuối cùng cũng phải giao vào tay hắn.
Mùa hè ban đêm không còn oi bức như ban ngày. Ánh trăng trong trẻo xuyên qua lớp kính pha lê sáng sủa sạch sẽ, đổ xuống mặt đất, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần mơ hồ và hoài niệm.
Ngọn gió đêm ẩm ướt lướt qua, men theo hành lang uốn lượn của bệnh viện mà thổi tới, mang theo một trận khí lạnh rợn người.
Đến khi Tống Từ thăm Tống Thi xong và rời khỏi bệnh viện, trời cũng đã gần rạng sáng.
Lâm Hoắc có việc, không thể đưa hắn về nhà. Thấy tâm trạng Tống Từ không tốt, do dự một hồi lâu, cuối cùng đưa chìa khóa xe cho hắn:
“Bọn Từ Khải đã chuẩn bị tiệc đón gió cho cậu ở Thiên Địa Hối, đi đổi chút không khí đi.”
Tống Từ thoáng ngạc nhiên, không nghĩ tới Lâm Hoắc lại chủ động khuyên hắn đi tụ họp. Anh trai hắn – Tống Thi – xưa nay không thích hắn lăn lộn với đám bạn bè hỗn tạp đó.
“Tống Từ, cậu giờ đã là người trưởng thành. Từ ngày mai, cậu phải tạm thời tiếp quản công việc của anh trai mình.” Giọng Lâm Hoắc lạnh lùng vang lên bên tai hắn, trong mắt ánh lên tia sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.
“Chuyện sáu năm trước, tôi tin cậu đã rút ra đủ bài học. Tống tiên sinh thường nói, người Tống gia sẽ không bao giờ vấp ngã hai lần cùng một chỗ. Cậu cũng vậy, đúng chứ?”
Tống Từ hiếm khi không phản bác. Gương mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thành phố Giang Hỗ – được tô điểm bởi bê tông, thép và kính cường lực – lang thang giữa những tòa văn phòng yên tĩnh ban đêm và con phố quán bar náo nhiệt, giống như một con quái vật được trang điểm nửa mặt. Nó quyến rũ bóng đêm, thuần thục kéo những con người mỏi mệt ban ngày vào vực sâu sa đọa trước lúc bình minh.
Tầng khách quý chuyên biệt của Thiên Địa Hối lại không ồn ào như tưởng tượng. Tống Từ nhìn lướt qua bảng chỉ dẫn, nhanh chóng tìm đến phòng riêng của bọn Từ Khải.
Trước cửa phòng, có đến bảy tám thanh niên ăn diện chỉn chu, nam nữ đều có. Thấy Tống Từ đến, ai nấy như đã quen từ lâu, đồng loạt cúi người, cung kính gọi:
“Từ ca!”
Giống như một nhóm thần tượng trẻ được huấn luyện bài bản.
Tuổi trẻ thật tốt, ngay cả nụ cười trong mắt cũng mang theo chút ngọt ngào lôi cuốn.
Tống Từ rất hưởng thụ cảm giác này. Hắn tiện tay ôm eo cô gái đứng gần mình nhất, bóp nhẹ vào chỗ mông bị chiếc sườn xám ôm sát:
“Dáng người cũng khá đấy.”
Cô gái được hắn buông lời khen ngợi kia cũng là kẻ biết nịnh nọt. Vừa ôm cổ Tống Từ vừa áp sát tai hắn nói lời cảm ơn, đồng thời liếc mắt ra hiệu với hai người bên cạnh, để họ hỗ trợ đẩy cánh cửa phòng ghế lô ra.
Sau cánh cửa là một hành lang kính dài lấp lánh ánh đèn kim cương, kết hợp với hiệu ứng ánh sáng tạo cho người ta ảo giác như xuyên không.
Tống Từ bước đến cuối hành lang, phát hiện còn một cánh cửa khác. Đẩy cửa bước vào, hắn không khỏi sững sờ.
Trước mắt là một gian ghế lô rộng ít nhất cả ngàn mét vuông, toàn bộ nội thất bên trong đều là phong cách cổ xưa.
Đình hóng gió, hành lang dài, hoa viên, sân khấu kịch... cái gì cũng có, giống như sao chép nguyên mẫu từ hậu viên của một vương phủ nào đó.
Từ Khải đang ôm một nam thanh niên cải trang diễn tuồng, ngẩng đầu lên:
“Tống Từ! Mày đến rồi!”
Chàng kép trẻ trong trang phục sân khấu ngồi trên đùi Từ Khải, tay ôm cổ hắn, cười đùa thân mật. Chiếc mũ mão tinh xảo đáng lẽ phải đội trên đầu đã bị vứt qua một bên. Hai người quấn lấy nhau trong một góc sân khấu như củi khô gặp lửa.
Cơ mặt Tống Từ giật khẽ, nhưng vẫn gượng nặn ra nụ cười trào phúng:
“Mấy năm nay tao lăn lộn bên ngoài khổ sở đủ đường, tụi bây – lũ cháu chắt này – lại biết hưởng thụ quá ha!”
Từ Khải cúi đầu mạnh mẽ cắn vào cổ trắng ngần của người thanh niên đang dính trên người mình, sau đó vỗ nhẹ vào mông cậu ta ra hiệu nhường chỗ. Cậu thiếu niên ngoan ngoãn rời đi, còn không quên kéo lại vạt áo nhăn nhúm cho Từ Khải trước khi đi.
Đám người trong phòng tuy có vẻ không đứng đắn, nhưng đều là huynh đệ từng chơi với Tống Từ mười năm trời. Sau bao lâu không gặp, ai cũng vui mừng khôn xiết.
Nghe Tống Từ đùa cợt, Từ Khải đưa tay đập nhẹ vào vai hắn:
“Hưởng thụ cái gì mà hưởng! Thiếu mày – cái đồ vương bát đản đi đầu – tụi tao cũng không chơi được trò gì mới, lăn qua lộn lại vẫn là mấy món hồi xưa cậu hay chơi.”
Tống Từ tránh khéo bàn tay của Từ Khải, sau đó thản nhiên cởi nút áo cổ.
Từ Khải không để ý hành động né tránh đó, cười toe toét, cúi người làm động tác mời mọc:
“Hoan nghênh Từ ca đến chỉ đạo. Mày xem, tiệc tiếp đón này tụi tao sắp xếp có ra dáng không?”
Chưa kịp để Tống Từ mở miệng, một thanh niên tóc vàng rối bù – mới vừa thân mật với tình nhân xong – đã chen lên:
“Đám này đều là chọn theo khẩu vị của Từ ca! Muốn non có non, muốn già dặn có già dặn, toàn là trai trẻ môi hồng răng trắng!”
Tống Từ không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
“Lỗi thời, nhàm chán.”
Hắn kìm nén xúc động muốn đấm cho tên Kim Mao Sư Vương trước mặt một trận, lạnh lùng quét mắt một vòng khắp gian phòng.
(nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung — Tạ Tốn, một cao thủ trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký, được gọi là “Kim Mao Sư Vương” vì có mái tóc vàng óng và tính cách dũng mãnh như sư tử)
Mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng, quả thật đều là những thiếu niên mỹ lệ. Nhưng trong mắt Tống Từ, tất cả chỉ là một đám diêm dúa lòe loẹt, ăn mặc hở hang phóng túng, ai nấy đều cố tỏ ra quyến rũ, như thể muốn dụ dỗ người ta phạm tội vì dục vọng trỗi dậy.
Trong căn phòng được cách âm và đóng kín hoàn hảo này, chừng bốn năm chục người. Ngoài mười mấy tên bạn chơi bời mà Từ Khải gọi đến, những người còn lại đều là các thiếu niên có diện mạo xuất chúng, ăn mặc theo phong cách cổ trang khác nhau.
Tống Từ đến muộn, vì vậy người ra đón hắn chỉ có Từ Khải và Kim Mao Sư Vương – gã vừa mới "giải quyết xong chuyện". Còn những người khác thì vẫn đang quấn lấy nhau, đắm chìm trong cảnh tượng hỗn loạn kịch liệt.
Có đôi thì hai người ôm riết lấy nhau, có nhóm bốn năm người cuộn tròn thành một đống, ai nấy quần áo xộc xệch, hành vi cuồng loạn không ai bằng.
Tống Từ khoanh tay dựa vào tường, gương mặt hiện rõ vẻ chán chường, như thể mọi chuyện trước mắt đều quá nhàm chán, chẳng có chút hứng thú nào muốn tham gia vào cơn hoan lạc ấy.
Từ Khải thấy hắn rõ ràng không có hứng, liền sai người mang cho hắn một ly nước.
Kim Mao Sư Vương nghỉ được một lát, lại bị một gã hầu trẻ tuổi trong bộ đồ cổ trang kéo đi tiếp.
Tống Từ và Từ Khải chỉ hời hợt trò chuyện vài câu. Mới uống được nửa ly, hắn đã cúi đầu liếc đồng hồ — đã quá hai giờ sáng.
"Tao đi trước đây." Tống Từ uể oải ngáp dài một cái.
"Mới tới đã muốn đi à?" Từ Khải ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm: "Không thể nào, huynh đệ! Cả tháng tao mới tổ chức được một bữa tiệc như này mà cậu thấy chán rồi sao? Mày còn chưa động tay động chân gì cả mà!"
"Ừm, chán đến thế đấy." Tối nay Tống Từ gần như chỉ nhìn mỗi mặt Từ Khải, còn lại những người khác thì chẳng thèm để mắt tới.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía Từ Khải vẫy vẫy tay, như thể thật sự định rời đi.
Thấy hắn muốn đi thật, Từ Khải kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy theo.
Tiệc đón gió mà người được đón còn chưa ở lại, vậy còn gọi gì là tiệc nữa.
Hắn vội vã đuổi theo Tống Từ ra đến cửa, giơ tay ôm cổ Tống Từ từ phía sau, cả người lười biếng đu bám lấy hắn, cố gắng níu chân hắn lại.
Tuy trông Tống Từ có vẻ mảnh khảnh, nhưng chỉ một động tác trở tay, hắn đã dễ dàng hất Từ Khải — người cao hơn hắn cả một cái đầu — xuống khỏi người mình.
Giây tiếp theo, gương mặt Từ Khải đã bị ép mạnh vào lớp kính dày ở hành lang, in hằn lên tường.
Khoảnh khắc đó, Từ Khải trợn tròn mắt. Hắn không ngờ mấy năm không gặp, Tống Từ lại trở nên sắc bén và mạnh mẽ đến vậy.
Tống Từ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua mặt kính hành lang — gương mặt như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Mỗi mảnh đều in rõ nét mặt chán ghét đến mức như sắp giết người.
Hắn chợt nhận ra bản thân thất thố, lực tay bất giác nới lỏng đi nhiều. “Làm gì thế? Từ công tử đây là nóng lòng đến mức muốn tự nhào vào lòng tao sao?”
Từ Khải lúc này mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, định tránh bàn tay đang ép vai mình lại, nhưng không tránh nổi.
Cuối cùng, hắn chỉ đành nhìn chằm chằm Tống Từ trong gương hồi lâu, thử dò hỏi: “Tâm trạng mày không tốt à?”
Từ Khải và Tống Từ đã thân thiết gọi nhau là huynh đệ nhiều năm, ngay cả khi Tống Từ từng bị Tống Thi đuổi sang Úc lánh sóng gió vì một chuyện kia, hắn cũng lén bay qua thăm mấy lần.
Trước kia, hai người thân đến mức có thể mặc chung một cái quần, ngủ cùng một cái bô.
Nhưng hôm nay, Tống Từ lại khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Tống Từ buông tay, quay mặt đi, hít một hơi thật sâu mới nói: “Vừa nãy tao đến bệnh viện thăm anh tao. Bác sĩ nói trong thời gian ngắn, khả năng tỉnh lại gần như bằng không.”
Từ Khải há miệng, nửa ngày không tìm được lời nào để đáp.
Cũng may Tống Từ không trông mong gì vào lời an ủi, chỉ nói tiếp: “Tao hôm nay thật sự không có tâm trạng.”
Hắn bình ổn lại cảm xúc, cuối cùng cũng chịu quay người nhìn lại.
“Biết là làm mày mất hứng. Lần sau tao làm chủ, chúng ta chơi một trận cho bõ!”
Tống Từ vỗ nhẹ vai Từ Khải như lời xin lỗi, còn tặng thêm một cái nháy mắt đầy phong tình, sau đó sải bước rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Từ Khải: ……