Thiệu An rất thản nhiên cầm một quân bài lên, vừa chơi vừa nói:
“Đó là chuyện mấy năm trước, chính miệng Vương Tần nói ra. Khi đó hắn uống say, bị một tên tổng quản âm dương quái khí mỉa mai rằng ‘Vương Viễn Quốc có tiền cũng chưa chắc bằng bạn rượu của ông’, thế là hắn nổi điên tát cho người ta một cái, còn lớn tiếng đe dọa: ‘Dưới tay tao có không ít sát thủ, đừng chọc tao tức lên, kẻo bị diệt môn lúc nào không hay!’”
Thiệu An cười khinh miệt một tiếng:
“Khi đó người ta còn không tin, nói rằng giết người là phạm pháp, một mạng đền một mạng. Nhưng Vương Tần chẳng thèm để tâm, còn nói kiểu: ‘Người bị tâm thần giết người thì đâu có phải chịu trách nhiệm hình sự. Tao cho nó làm thì cùng lắm cũng chỉ vài năm, không tin thì cứ đợi xem.’”
“Quá là điên rồi.” Thẩm Thính hớp thêm một ngụm rượu, lười biếng tựa vào ghế nói:
“Biết vậy thì lúc trước đã nhờ cậu giới thiệu sớm chút, kiếm một thằng tâm thần đâm cho Bối Long đó một dao, khỏi mất công như bây giờ.”
Thiệu An cười ha hả:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT