Khi Bối Long nghe thấy động tĩnh rồi phản ứng lại, ông ta mới phát hiện cả cửa trước lẫn cửa sau của viện đều đã bị khóa chặt. Tức đến mức muốn phun máu, ông điên cuồng nã đạn vào cánh cửa sắt kiên cố, nhưng chỉ để lại một chuỗi khói bụi trắng và vết đạn lạnh lẽo.
Đội chi viện của cảnh vệ dưới trời nắng như thiêu như đốt, bị phơi đến lột cả da, hơn hai trăm người ào ào xông lên. Ai nấy đều đỏ ngầu mắt, như cuồng phong quét sạch, lôi từng tên trong ba mươi mấy kẻ kia ra hết.
Thẩm Thính và Sở Hoài Nam trước đó đã thông báo cho Bối Long khi cảnh vệ vừa đến, đại khái nói rằng căn cứ của ông đã bị người ta phát hiện, hai người họ buộc phải chạy trốn, ông tự bảo trọng.
Hai người không có xe, đành phải thuê một chiếc máy kéo của dân làng để vào thành phố nhỏ Tế Dung rồi tính tiếp.
Ngồi ở ghế sau chật chội, Sở Hoài Nam nhéo cằm Thẩm Thính, gần như cưỡng ép bắt hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào sắc sảo tràn đầy ý cười trêu chọc:
“Thẩm cảnh đốc, gương mặt kia dính mưa trông như hoa lê đẫm lệ ấy nhỉ.”
Thẩm Thính hất đầu: “Nói xàm! Tôi từ lúc mười hai tuổi đã không còn biết khóc là gì!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT