Sáng sớm, Ôn Nguyệt từ đầu thôn gánh nước về nhà. Mấy bà tám tụm năm tụm ba ngồi cắn hạt dưa, thấy nàng liền cất giọng the thé: "Ôi chao, Nguyệt nương lại gánh nước đấy à? Nhà cô có mấy người đâu mà hết mấy thùng rồi?"

Ôn Nguyệt vẫn bước đều, chỉ khẽ ngẩng đầu mỉm cười: "Vâng, nhà con gạo không nhiều, đành cho mọi người uống nước no bụng vậy."

Lý nhị thẩm nghẹn họng, ngẫm nghĩ lại thấy có lý, vội vã cáo biệt mấy người kia, ba chân bốn cẳng chạy về nhà giục con trai đi gánh thêm một gánh nước.

Về đến nhà, Ôn Nguyệt vừa đổ nước vào chum vừa nói với bà Chu: "Mẹ, nước giếng lại cạn đi rồi."

Bà Chu thở dài: "Không mưa thì biết làm sao, nước sông cũng rút nhiều lắm."

Ôn Nguyệt im lặng một lát rồi nói: "Con nghe nói giá gạo trong thành lại tăng thêm 50 văn. Mẹ, con muốn mua thêm chút gạo về tích trữ, được không ạ?"

Bà Chu có vẻ ngạc nhiên: "Tháng sau chẳng phải thu hoạch rồi sao? Trong nhà cũng còn chút..."

"Mẹ xem đấy, mấy tháng nay có mưa đâu. Tháng sau thu được bao nhiêu còn chưa biết, một mẫu đất được một thạch lúa đã là may mắn rồi. Đến lúc đó nếu không đủ mới đi mua thì giá cả đâu còn như bây giờ nữa."

Ngẫm nghĩ, nàng lại nói: "Cũng không biết năm nay có được miễn thuế không. Nếu không, chẳng biết lấy đâu ra mà nộp, không chừng lại phải bán đất."

"Bán đất? Tuyệt đối không được!" Bà Chu vừa nghe đến bán đất liền sốt ruột: "Vậy... vậy muốn mua bao nhiêu gạo?"

Ôn Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai con sẽ lên huyện xem tình hình thế nào, mua tạm một ít, về rồi bàn bạc với mẹ sau."

Bà Chu nghe nàng nói vậy cũng tạm yên lòng, gật đầu đồng ý.

Chạng vạng, gió đầu hạ nhẹ nhàng, ấm áp mà tươi mát. Ôn Nguyệt đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cảnh sắc nông thôn vốn nên tràn đầy sức sống lại héo hon tiêu điều.

Từ mùa đông năm ngoái đến giờ chưa thấy một giọt mưa, đến tuyết cũng không rơi, cả mùa đông chỉ có khô lạnh. Ngày thường mọi người đều ra sông gánh nước tưới ruộng, nhưng nước sông ngày càng cạn. Mấy cái giếng sâu trong thôn vẫn còn đủ cho mọi người dùng uống hàng ngày, nhưng cũng chẳng cầm cự được bao lâu.

Đây là ngày thứ hai Ôn Nguyệt đặt chân đến thế giới này, trở thành Trương Nguyệt Nương. Nàng đã cơ bản quen thuộc với thân thể này và cốt truyện trước mắt. Ngày mai nàng định lên huyện một chuyến, tiện thể cũng muốn từ từ tích trữ vật tư.

Nghĩ lại cũng thật kỳ diệu, hai ngày trước nàng còn ở nhà tìm việc, bây giờ đã xuyên không đến cổ đại làm "công ".

Trước đó, nàng đã thất nghiệp ở nhà nửa năm, vẫn không thể chấp nhận sự thật mình bị công ty cắt giảm biên chế. Mỗi ngày nàng chỉ nằm ườn như cá muối, mãi đến khi tiền tiết kiệm bắt đầu báo động đỏ, mỗi tháng còn gần hai vạn tiền vay mua nhà phải trả thì mới bắt đầu nóng nảy.

Nhưng ngành sản xuất ảm đạm, khắp nơi đều cắt giảm nhân sự. Ôn Nguyệt, người từng là quản lý cấp trung của công ty, nhận mức lương mấy chục vạn một năm, không thể chấp nhận việc đi giao cơm hộp hay làm tạp vụ.

Hệ thống xuất hiện đúng lúc này, hỏi nàng có nguyện ý cùng nó trói định, đi đến các tiểu thế giới ở những không thời gian khác nhau để làm nhiệm vụ, giúp những đối tượng bị lệch khỏi quỹ đạo vận mệnh vốn có do sự rung chuyển của tiểu thế giới tiêu trừ chấp niệm hay không.

Nhiệm vụ là mỗi tháng một lần, thất bại sẽ bị giải trừ trói định, thành công sẽ nhận được điểm tích lũy và cơ hội nhận nhiệm vụ tiếp theo. Điểm tích lũy có thể đổi thành tiền tệ ở thế giới thực tại.

Ôn Nguyệt cảm thấy công việc này khá thú vị, không nghĩ nhiều liền ký hợp đồng trói định với hệ thống, còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị hệ thống truyền tống đến đây.

Thượng Hà thôn nằm ở Bình Hà quận, Đông An quốc. Xung quanh toàn là nông dân trồng trọt, không ai đọc sách, cũng không rõ triều đại nào. Nhưng nhìn đồ đạc trong nhà đều là bàn thấp, tủ thấp và giường kiểu tatami, có lẽ không khác thời Tùy Đường là bao.

Nguyên chủ Trương Nguyệt Nương năm nay mười tám tuổi, là con gái lớn của Trương gia ở Hạ Hà thôn bên cạnh. Mẹ nàng mất vì bệnh truyền nhiễm khi nàng tám tuổi, cha nàng tái hôn sau đó một năm, thế là nàng có mẹ kế và cha dượng.

Ở nhà, sau khi hiểu rõ thái độ của mẹ kế cha dượng, nàng siêng năng làm việc, việc nhà việc đồng áng đều gánh vác. Mẹ kế tuy hà khắc đủ điều, nhưng thấy nàng có thể làm việc nên miễn cưỡng nuôi lớn.

Năm mười sáu tuổi, Trương Nguyệt Nương bị gả đến Lâm gia làm kế thất. Lâm gia ở Thượng Hà thôn không có thân thích, cha mẹ hắn đều từ nơi khác đến hơn hai mươi năm trước. Trượng phu nàng, Lâm Hạo, là con trai duy nhất của Lâm gia, sau khi bị bắt đi lính, trong nhà chỉ còn lại một bà mẹ già và một đôi con riêng còn nhỏ. Hắn sợ không ai chăm sóc nhà cửa, nghe tiếng Trương Nguyệt Nương hiền lành đảm đang, liền trả hai quan tiền sính lễ, cưới nàng một ngày trước khi lên đường chinh chiến.

Lâm Hạo đi đã hai năm không có tin tức. Nguyên chủ cùng bà mẫu và một đôi con riêng vẫn sống hòa thuận, so với những ngày ở nhà mẹ đẻ còn tốt hơn nhiều.

Ngày tháng êm đềm trôi qua, nhưng năm nay trong thôn lại gặp phải nạn hạn hán. Đến tháng sáu, khi lúa mì sắp thu hoạch, Bình Hà quận lại gặp phải một trận đại dịch châu chấu hiếm thấy. Ruộng đồng mất trắng, nước cũng cạn kiệt, cả thôn đành phải bỏ xứ mà đi lánh nạn.

Trượng phu nàng, Lâm Hạo, vẫn bặt vô âm tín. Nguyên chủ chỉ có thể mang theo bà mẫu và hai đứa con riêng, cùng những người trong thôn lên đường chạy nạn.

Một tháng sau, lương thực và nước uống sắp cạn kiệt, bà mẫu từ chối ăn cơm rồi qua đời. Lúc này, phần lớn người trong thôn đã tản mát, xung quanh nàng chỉ còn lại vài người quen biết.

Một ông lão góa vợ trong thôn lúc này luôn tìm cách chăm sóc họ. Nguyên chủ tuy đã từ chối, nhưng nghĩ rằng người đàn ông kia chỉ là thương hại chứ không có ý xấu, nên cũng không quá quyết liệt cự tuyệt. Không ngờ vài ngày sau, ông lão góa vợ kia lại lấy danh nghĩa chồng nàng, lén lút bán đi hai đứa con riêng của nàng.

Nguyệt Nương coi hai đứa trẻ đã sống chung hai năm như con ruột, kinh sợ lẫn giận dữ, điên cuồng xông vào đám người kia để giành lại con, cuối cùng bị ông lão góa vợ đánh ngất. Tỉnh dậy, con nàng đã không còn thấy đâu. Nguyên chủ thừa lúc người đàn ông kia không để ý bỏ chạy đi tìm con, mấy ngày không ăn không ngủ, cuối cùng ngã gục trên đường, không biết là chết đói hay chết bệnh.

Nguyên chủ không cam tâm. Gia đình sinh ra không thể chọn, hôn nhân gả cưới nghe theo cha mẹ, nhưng nàng từ nhỏ đã cố gắng chăm chỉ, luôn tin rằng cuộc đời mình nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, thế mà lại rơi vào kết cục như vậy, cho nên chấp niệm khó tiêu tan. Hệ thống nói nàng là người bị hại do sự rung chuyển của tiểu thế giới, cho nên trở thành mục tiêu nhiệm vụ.

Ôn Nguyệt trở thành Trương Nguyệt Nương, sắp xếp lại cốt truyện, sau khi phân tích lý trí cho rằng bước ngoặt của cốt truyện chính là nạn châu chấu và cuộc chạy nạn.

Hiện tại là đầu tháng năm, cách nạn châu chấu ập đến còn một tháng. Bản thân nàng không thể nào trong một tháng thay đổi được nạn hạn hán và nạn châu chấu. Nếu muốn tránh khỏi kết cục tương tự, nàng không thể đi chạy nạn, nếu không một khi đã lên đường, muốn thay đổi cốt truyện sẽ càng khó khăn hơn.

Đương nhiên, dù có chạy nạn hay không, trước hết vẫn cần tích trữ đủ lương thực, rồi từ từ nghĩ cách khác.

Nhà mẹ đẻ thì không trông mong gì được, bởi vì cha nàng nhiều năm mặc kệ nàng, mặc cho mẹ kế hành hạ. Nguyên chủ vẫn luôn ôm hận trong lòng, cho nên trước khi gả đi đã dập đầu với cha, nói sau này coi như không có đứa con gái này, tiền sính lễ coi như tiền bán thân rồi bỏ đi.

Còn chồng nàng, ngày tân hôn hôm sau đã lên đường chinh chiến, mấy năm nay nàng cũng không liên lạc gì với nhà mẹ đẻ. Trong cốt truyện ban đầu, người ở thôn bên cạnh còn đi lánh nạn trước họ một ngày, cũng không ai đến báo một tiếng.

Vậy thì, ngoài chạy nạn ra, còn có thể đi đâu được? Ánh mắt Ôn Nguyệt không khỏi hướng về phía dãy núi lớn mênh mông ở phía tây.

Dãy núi liên miên bất tận, chỉ có chân núi đến giữa sườn núi là rừng cây không quá rậm rạp, lên cao một chút là hỗn hợp cây bụi và đá trơ, đỉnh núi thì quanh năm tuyết phủ.

Chưa nghe nói người trong thôn gặp phải thú dữ, nhưng cũng chẳng có gì để ăn, người trong thôn ngoài việc kiếm củi thì rất ít khi lên núi. Chỉ có chồng nàng nghe nói rất giỏi săn bắn, những lúc nông nhàn thỉnh thoảng có thể săn được thỏ hay gà rừng mang về, cho nên Lâm gia trong thôn còn coi như khá giả, lúc trước mới có thể bỏ ra hai quan tiền để cưới nàng.

Ôn Nguyệt tính toán ngày mai sẽ lên huyện trước để hỏi thăm giá gạo, làm bước đầu cho kế hoạch, bước tiếp theo sẽ là đi vào núi xem xét tình hình.

Buổi tối, Ôn Nguyệt dốc hết gia sản, tổng cộng là 1520 văn tiền.

Lâm gia kỳ thực không quá nghèo, có bốn mẫu đất tự canh tác, trước kia Lâm Hạo còn ở nhà thì có thể đi săn, mỗi năm cũng tích cóp được chút tiền.

Bốn mẫu đất cách xa bờ sông, ngày thường đều trồng lúa mì. Sau khi thu hoạch lúa mì sẽ đổi một ít gạo, để lại đủ dùng cho năm sau, phần còn lại sẽ bán đi, như vậy cũng dư được vài trăm văn. Ngày thường tương dấm dầu muối đều nhờ bà Chu thêu thùa kiếm thêm, tiền bán lúa thì bà giao cho Nguyệt Nương quản lý, cho nên hơn một ngàn văn tiền này đều nằm trong tay nàng.

Đương nhiên, chắc chắn bà Chu cũng còn giữ lại chút vốn liếng ban đầu. Ôn Nguyệt tính sau khi lên huyện hỏi giá cả sẽ nói chuyện với bà về chuyện mua lương thực, xem có thể lấy hết tiền ra mua không.

Thu dọn xong xuôi, Ôn Nguyệt nằm trên giường, trong lòng niệm thầm: "Hệ thống, có đó không?"

"Có đây, ký chủ."

"Có gói quà tân thủ gì không?"

"..."

Một lát sau, khi Ôn Nguyệt nghĩ rằng không có gì nữa và chuẩn bị hỏi tiếp, hệ thống lại lên tiếng: "Ký chủ, tôi vừa kiểm tra sổ tay tân thủ, ngài có thể nhận một gói quà tân thủ đấy, xin chú ý kiểm tra và nhận nhé."

Hả? Thật là có!

Ôn Nguyệt mừng rỡ nhấp vào giao diện gói quà tân thủ, một vầng hào quang vàng lóe lên: "Chúc mừng ngài nhận được không gian trữ vật 1 mét khối!"

1 mét khối! Không thể trồng trọt, không thể chứa người, đến chứa đồ cũng chẳng đủ dùng 1 mét khối!

Ôn Nguyệt có chút nghi ngờ mắt mình: "Hệ thống, 1 mét khối có phải hơi ít không?"

"Ký chủ, quà tặng là ngẫu nhiên mà, ngài đừng chê ít, nghe nói còn có 0.1 mét khối nữa cơ."

"..." Ôn Nguyệt im lặng.

"Ký chủ, ngài đừng thấy không gian nhỏ, nhưng vẫn có thể chứa đồ mà. Hơn nữa, không gian này sẽ luôn đi theo ngài, bất kể đi đến thế giới nào, thậm chí khi ngài trở về thế giới thực tại cũng có thể dùng được."

"Ồ? Vậy tôi có thể mang bất cứ thứ gì trở lại hiện thực sao?"

"Đúng vậy đấy, nhưng những vật phẩm không phù hợp với tiến bộ khoa học kỹ thuật và quy tắc của thế giới đó sẽ bị quy tắc thời không xóa bỏ."

"Đương nhiên, tiền đề là ngài phải hoàn thành nhiệm vụ lần này thành công." Hệ thống cẩn thận bồi thêm một câu.

Thôi được, muỗi cũng là thịt.

Dù sao cũng là không gian, Ôn Nguyệt càng nghĩ càng hưng phấn, không buồn ngủ nữa dứt khoát xoay người ngồi dậy, thử thu đồ đạc trong phòng.

Trước tiên thu tiền vào, rồi đến quần áo, gối đầu, rương đựng quần áo, cuối cùng ngay cả cái tủ thấp cũng thu vào luôn. Dù sao chỉ cần không lớn hơn 1 mét khối đều có thể thu, không bị giới hạn trọng lượng, cơ thể cũng không cảm thấy khó chịu.

Sau khi thu đồ vào không gian, trong đầu nàng hiện ra một không gian 1 mét khối, có thể nhìn rõ vị trí của từng vật phẩm. Muốn lấy ra thì chỉ cần nhìn vào vật phẩm đó trong đầu và niệm "lấy ra" là được. Còn có thể điều chỉnh vị trí các vật phẩm trong đầu, ví dụ như cái rương sau khi thu vào có thể đặt lên trên cái tủ thấp, thật kỳ diệu.

Ôn Nguyệt thu hết những gì có thể thu vào, cuối cùng lại lần lượt lấy ra đặt về chỗ cũ, chỉ chừa lại tiền và con dao găm của trượng phu nguyên chủ Lâm Hạo trong không gian. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ, vẫn phải có ý thức phòng bị nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play