Chiếc cốc giấy trên tay cô bị móp méo.
Ánh mắt Tống Chiết Ý rơi vào nơi đó.
“Chị Chân Chân, không phải như chị nghĩ đâu, Lục Giác anh ấy... không có thích em.”
Lúc chụp, cô nhìn thấy rõ biểu cảm của Lục Giác thông qua khung hình nhỏ.
Đương nhiên, cô biết rằng Lục Giác luôn nhìn cô.
Lúc đó ở trong xe, cô nhất quyết muốn hoàn thành buổi chụp, dặn dò Lục Giác đừng nói cho Hứa Chân biết. . Cô quá hiểu tính cách của Hứa Chân, cho dù có để anh Trình ra trận chụp ảnh, cũng sẽ không để cho cô chụp tiếp.
Lục Giác đồng ý, chỉ nói với cô một câu trước khi xuống xe:
“Chịu không nổi thì gọi tôi.”
Ánh mắt thường xuyên quan tâm ấy không phải là thích, mà là lo lắng.
Ngay cả cốc trà sữa đã cạn ở trên tay cũng vậy.
Hứa Chân đã hiểu lầm rồi.
Nhưng cô không muốn cho Hứa Chân biết chuyện mình sốt, Hứa Chân quá tốt với cô, cô không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi.
Lời nói của Tống Chiết Ý nghe có vẻ lập lờ nước đôi, dường như có triển vọng.
“Thỏ à, chị cũng không vòng vo với em nữa. Lục Giác cái gì cũng giỏi, nhưng vấn đề cá nhân của cậu ấy thực sự khiến gia đình lo lắng. Ông cụ nhà cậu ấy cũng buồn muốn chết, rất sợ cả đời này không thể nhìn thấy cậu ấy kết hôn, cứ cô độc như thế mãi. . Chị thấy hai người rất hợp, lại đều độc thân, tính cách cũng bổ sung cho nhau.”
“...”
“Thế này đi Thỏ. Đừng quan tâm chuyện cậu ấy có thích em hay không. Trước hết nói cho chị biết, em cảm thấy cậu ấy thế nào.”
Tống Chiết Ý trầm mặc hồi lâu.
Đây là một cơ hội tuyệt vời biết bao, được ở bên cạnh người mình thích, cô gần như không thể kiềm chế được dục vọng bên trong mà muốn nói đồng ý.
Nhưng trong một khoảnh khắc, hình ảnh Ashley khóc trước mặt Lục Giác cứ lởn vởn trong tâm trí cô.
Sau khi xuống núi, con đường trở nên rộng mở.
Chiếc xe phía sau tăng tốc vượt qua chiếc xe buýt, trong bóng tối hai chiếc đèn chiếu hậu càng lúc càng rời xa, rồi không thấy đâu nữa.
Tống Chiết Ý cười cười, giơ tay bỏ cốc trà sữa nhăn nhúm vào túi rác.
Cô ngước lên nhìn Hứa Chân, nhẹ nhàng nói: “Chị Chân Chân, em không thích anh ấy.”
“Em có người mình thích rồi.”
Hứa Chân: "
Thật ra, khi hỏi câu hỏi này, Hứa Chân cảm thấy ít nhiều Tổng Chiết Ý cũng sẽ có một chút cảm tình với Lục Giác. Không nói đến những cái khác, cô ấy vẫn rất tin tưởng vào vẻ bề ngoài của Lục Giác.
Nhưng không ngờ Tống Chiết Ý lại tát vào mặt cô ấy một cái thật vang.
Nhìn Tống Chiết Ý. Hứa Chân bỗng chốc có tâm trạng phức tạp. Thay vì thất vọng, cảm thấy nhẹ nhôm hơn vì cuối cùng cũng có người không bị mê hoặc trước vỏ bọc xinh đẹp của hồ ly Lục Giác.
Trước đây cô ấy đăng ảnh của Lục Giác lên mạng xã hội, khiến
cho hộp tin nhắn riêng tư bùng nổ ngay lập tức. Một nhóm phụ
nữ nghe tin gần
a cô ấy, ND
như tràn vào tài khoản của c
, giống như
những người truy tìm nghệ sĩ. Sau đó, khi cô ấy xóa những bức ảnh đó đi thì mọi chuyện mới kết thúc.
Bây giờ phản ứng của Tống Chiết Ý càng khiến Hứa Chân thấy thú vị.
Đồng thời, cô ấy cũng có chút tò mò không biết Tống Chiết Ý có thể thích kiểu người nào.
Quen nhau ba năm, Hứa Chân chưa từng nghe Tống Chiết Ý nhắc tới.
“Là ai, chị có biết không?"
Sau khi vào thành phố, hai bên đường là ánh đèn huyên náo, đã quen với sự im lặng của vùng ngoại ô, trái lại có chút chói mắt. Tống Chiết Ý cụp mắt xuống, lướt qua câu hỏi cuối cùng, nhẹ nhàng thỏa mãn sự tò mò của Hứa Chân.
“Em gặp người ấy khi đi du học."
Hứa Chân: "!!"
Trong nháy mắt, cô ấy chợt nghĩ đến một người. Không! Không phải là người.
Đó là một bức ảnh.
Bộ ảnh “Bóng” do Tống Chiết Ý chụp là một bức ảnh màu xám nhạt, một người đàn ông đứng trước cửa sổ màu xanh cổ điển theo phong cách châu Âu, với mái tóc vàng nhạt, tấm lưng dài và mạnh mẽ, một tia nắng lướt qua đường nét của anh, chiếu xuống một bóng dáng rõ rệt ở trên sàn gỗ cũ.
“...Chẳng lẽ là người đàn ông trong “Bóng” sao?”
Hứa Chân không thể kiểm soát giọng nói của mình, Triệu Sảng, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, mơ hồ nghe thấy từ “người đàn ông”, quay sang kích động: “Lão đại, người đàn ông nào? Cô đang nói đến Lục Giác à!”