Cơ thể của Tống Chiết Ý đột nhiên đông cứng sau khi vô tình bị chọc trúng suy nghĩ thầm kín nhất của mình.

Hứa Chân bị Triệu Sảng làm phân tâm, nhưng cô ấy không để ý.

“Chậc, có phải trong đầu cô chỉ có đàn ông thôi không?”

“Đúng vậy.” Triệu Sảng cười, hai tay làm thành hình trái tim: “Ai mà không muốn có một tình yêu ngọt ngào kinh thiên động địa với một anh chàng đẹp trai, nhất là anh chàng đẹp trai như anh Lục.”

“Đúng không, em gái Tiểu Tống.”

Tống Chiết Ý đột nhiên bị gọi, khẽ nhíu mày, không đáp lại.

“Ha ha, thật đáng tiếc soái ca kết hôn quá sớm.”

Hứa Chân hận rèn sắt không thành thép, nhìn chằm chằm Triệu Sảng: “Bây giờ cô đã biết điều đó, vậy đừng suy nghĩ nữa, nghĩ xem ăn gì tối nay sẽ thực tế hơn đấy.”

Khi công việc hôm nay kết thúc, Hứa Chân nói cô ấy muốn mời mọi người đi ăn tối, có thể chọn địa điểm tùy ý nên để Triệu Sảng quyết định địa điểm. . Cô ấy đã chọn một cửa hàng đồ Nhật mà bình thường không nỡ đi ăn, mỗi người phải ít nhất năm trăm.

Triệu Sảng thăm dò hỏi: “Bà chủ, ăn ở Xuân Anh Hòa Tế có được không?”

“Được.”

Hứa Chân rất hào phóng.

Triệu Sảng hoan hô.

Cô ấy đang đợi câu nói này.

Vì vậy hài lòng quay đầu lại.

Không có tình yêu ngọt ngào, ít nhất khẩu vị được thỏa mãn, đó cũng là điều đáng mừng.

Tống Chiết Ý vùi đầu nghịch điện thoại, hy vọng bởi vì Triệu Sảng cắt ngang, Hứa Chân có thể quên đi chủ đề trước đó.

Nhưng mọi thứ đã phản tác dụng, Hứa Chân khoanh tay trước ngực, nhìn cô với đôi mắt hơi nheo lại.

“Nào, Thỏ, chúng ta tiếp tục nói về anh “Bóng”.”

Đầu ngón tay của Tống Chiết Ý khẽ run.

Cô không ngờ mới vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói ra mà Hứa Chân lại đoán được, đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ, sợ rằng thuận theo đó Hứa Chân sẽ tìm ra được manh mối gì đấy.

Vậy lúc nãy cô nói một đằng nghĩ một nẻo để làm gì chứ.

Cô ngẩng đầu lên, hơi hé môi, còn chưa kịp phản bác, Hứa Chân đã đắc ý cười to: “Thấy em bối rối như vậy, xem ra chị đã đoán đúng rồi.”

“...”

Ban đầu tình cờ nhìn thấy bộ ảnh “Bóng”, điều khiến Hứa Chân cảm động nhất không phải là cách sử dụng ánh sáng và bóng tối tinh tế của nhϊếp ảnh gia hay câu chuyện được thể hiện trong bức ảnh, mà là cảm xúc được truyền tải trong đó. . Cô ấy có thể cảm nhận được những bức ảnh này truyền tải lên cảm xúc mạnh mẽ của nhϊếp ảnh gia.

Cho nên bộ ảnh này đặc biệt cảm động.

Trước đây, cô ấy không biết nhϊếp ảnh gia chụp bộ ảnh “Bóng” có cảm xúc gì.

Nhưng bây giờ cô ấy đã biết.

Đó là tình yêu.

Như có lông tơ chọc vào trái tim, Hứa Chân cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, cô ấy ghé sát vào người Tống Chiết Ý dỗ dành: “Nào thỏ con ngoan ngoãn, kể cho chị nghe về mối tình còn vương vấn giữa em và anh ngoại quốc tóc vàng kia đi.”

Hả?

Anh ngoại quốc tóc vàng?

Hứa Chân không nhận ra người đàn ông đó là Lục Giác, việc sống sót sau tai nạn khiến cô không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Biểu cảm nhỏ này đã được Hứa Chân nhìn thấy, khiến cô ấy giải mã theo một nghĩa khác.

Thỏ con rất thích anh “Bóng” đó, vừa nhắc tới anh ta, vẻ mặt liền trở nên sinh động.

Chậc chậc, tên phế vật Lục Giác này hoàn toàn bị loại rồi.

Đúng lúc, tin nhắn của Lục Du lại tới: [Đã mười phút rồi mà còn chưa hỏi được, hiệu suất nhân viên của mình mà thấp như cậu thì đã sớm bị mình đuổi rồi! ]

Hứa Chân: [Mình nghĩ miệng cậu linh quá rồi đấy]

Lục Du: [? ]

Hứa Chân: [Người ta thực sự không để ý Lục Giác]

Hứa Chân đang gõ chữ, đột nhiên nghe thấy Tống Chiết Ý nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì để nói, em thích anh ấy nhưng anh ấy không thích em.”

Hứa Chân dừng lại.

Cô cảm thấy như mình đang bị ảo giác.

Những cô gái ngoan hiền như Tống Chiết Ý luôn rất được yêu thích, các người mẫu nam đến Studio Cẩm Tâm Tú để chụp Hán phục ít nhiều cũng bày tỏ tình cảm với Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý luôn là người từ chối.

Thật không ngờ, thỏ con lại có trải nghiệm bị từ chối.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play