Ngay lập tức, nắm đấm của Hứa Chân cứng lại, cô ấy chửi rủa: “... Đến em mà cũng không thích!! Con mắt chó của người đàn ông đó nên đem đi quyên tặng cho rồi.”

*

Ở bên đường của Xuân Anh Hòa Tế, một người đàn ông cao lớn đứng dưới tấm biển hiệu lớn nhấp nháy đèn neon, , ánh sáng nhàn nhạt lướt qua lông mày của anh, làm dịu đi đường nét trông lạnh lùng của anh khi không có chút biểu cảm, giống như bước ra từ truyện tranh vậy.

Một cô gái mặc bộ đồ lolita tiến đến xin WeChat, Lục Giác không nói mà chỉ giơ tay trái ra hiệu cho cô ấy.

Cô gái trố mắt, vội vàng xin lỗi rồi thất vọng quay đi.

Sau khi bước đi xa, mỗi bước đi cũng không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Tống Chiết Ý đi theo đám đông qua làn đường dành cho người đi bộ, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô cụp mắt xuống.

Lần đó sau khi từ chối lời tỏ tình của Ashley, Lục Giác đã đeo nhẫn lên tay, tuy không thể cắt hết vận đào hoa nhưng ít nhất thì anh cũng đã tỏ rõ thái độ của mình.

Chỉ có ba từ “Chớ làm phiền”.

Tống Chiết Ý nghe thấy tiếng cảm thán của các cô gái trong studio, không khỏi chậm lại bước chân .

Cô không muốn đến quá gần Lục Giác.

Hứa Chân đi bộ mang theo gió, sải bước đến trước mặt Lục Giác, nhìn anh với ghét bỏ: “Thằng nhóc này, đi đâu cũng thu hút ong bướm.”

Lục Giác thờ ơ, nói thẳng thừng: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến em.”

Hứa Chân nghiến răng: “A, tên đàn ông thối tha.”

Lục Giác: “?”

Hứa Chân lười tranh luận với anh: “Đi ăn thôi, chị đói chết rồi.”

Lục Giác không di chuyển, ánh mắt vượt qua đám đông và rơi xuống chỗ Tống Chiết Ý, người đang chậm rãi đi ở cuối đám đông.

Thật ra thì cô cao hơn những cô gái bình thường một chút, nhưng cô lại mang đến cảm giác yếu đuối không thể giải thích được khi ở trong đám đông.

“Không đi, em còn có việc.”

Hứa Chân cũng không nghĩ những cô gái ngày thường lúc liên hoan luôn sinh long hoạt hổ ở trên bàn cơm, quyết chí muốn ăn cho cô ấy sạt nghiệp, bởi vì có Lục Giác ở đây mà mới ăn mấy miếng đã no.

Cô ấy xua tay: “Đi mau.”

Ý định xua đuổi người ta rất rõ ràng.

Cả nhóm đi qua chào hỏi Lục Giác, anh khẽ cười đáp lại, chừng mực nắm bắt rất tốt, không quá thân mật cũng không quá lạnh nhạt.

Cuối cùng, ánh mắt anh lại rơi vào Tống Chiết Ý, chờ đợi cô đến gần.

Tống Chiết Ý không nhìn Lục Giác mà giả vờ bận xem điện thoại, cố gắng bình tĩnh đi qua anh, bởi vì cô thực sự không biết nên nói gì.

Nhưng một cánh tay đã vươn ra chặn cô lại, chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh khảnh khiến cho người ta không khỏi nhìn kỹ.

Tống Chiết Ý không thể không nhìn lên.

“...Có chuyện gì à?”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Lục Giác cảm thấy lúc này Tống Chiết Ý dường như trở thành một người khác, có một tầng xa lạ nhàn nhạt bao phủ lấy cô.

“Cô đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi, cảm ơn trà sữa của anh.”

Lục Giác nhướng mày nhìn cô chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Hóa ra rễ bản lam thực sự có thể chữa được bách bệnh.”

Đương nhiên Tống Chiết Ý có thể nhận ra ý chế giễu trong lời nói.

Bị sốt làm gì khỏi nhanh như vậy. Chẳng qua buổi chiều làm việc với cường độ cao nên tạm thời kìm nén sự khó chịu trong cơ thể xuống thôi.

Ở trong xe thư giãn, mọi thứ đã có khuynh hướng quay trở lại.

Bây giờ nhìn Lục Giác, cô cảm giác như một sợi dây trong đầu đang bị kéo ra và kêu ong ong.

Vẫn còn muốn mạnh miệng, Lục Giác làm bộ muốn sờ vào trán cô.

Tống Chiết Ý sợ tới mức lui về phía sau một bước, miễn cưỡng tránh được tay của anh. . Lục Giác rút tay về không có chạm vào cô nữa, mà chỉ nhặt một ngọn cỏ trên tóc cô.

“Đi theo tôi.”

“...”

“Cô cần nghỉ ngơi, để tôi đưa cô về.”

Tống Chiết Ý nhấn mạnh: “Không cần, tôi không sao.”

Lục Giác không ngờ Tống Chiết Ý lại cố chấp và khó đối phó như vậy, anh nhìn cô một hồi với ánh mắt sâu thăm thẳm, đột nhiên nhếch khóe môi một cách xấu xa, cười như có như không.

“Nếu đã vậy, để tôi bảo chị Chân đưa cô đến bệnh viện xem thử.”

Tống Chiết Ý không ngờ Lục Giác lại nói như vậy, hai mắt mở to với vẻ không thể tin được.

“Cô không tin?”

“...”

Hứa Chân đang mang những người của studio đi vào đến cửa.

Lục Giác quay lại hét lên với phía bên đó, từ “Chân” vừa ra khỏi miệng, Tống Chiết Ý đã lo lắng ngăn anh lại: “Đừng gọi.”

Giọng nói khàn khàn.

Khóe miệng Lục Giác cong lên.

Trong đầu nghĩ, dễ bị lừa thật.

Trên đường phố tiếng người huyên náo, nên Hứa Chân không nghe thấy, Lục Giác đành gọi thẳng cho cô ấy.

“Chị Chân, nói với chị một tiếng, em thuận tiện đưa Thỏ về luôn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play