Cô ấy và Lục Du từng nghi ngờ rằng Lục Giác mắc một căn bệnh tiềm ẩn nào đó không thể nói ra.
Sau khi tra hỏi, mới biết Lục Giác chỉ là một người mắc chứng sợ hôn nhân nghiêm trọng và là người trung thành với chủ nghĩa độc thân.
Đã lâu rồi kể từ khi chuyện đó xảy ra, những lời nói của Lục Giác ngày hôm đó vẫn thỉnh thoảng vang vọng bên tai cô ấy.
“Thật không thể tưởng tượng được việc hình thành nên mối quan hệ thân mật với một nhân loại không có liên quan gì đến mình, , sau đó phải nhân nhượng lẫn nhau, trói buộc với nhau cả một đời, nghĩ tới thôi đã thấy nhàm chán mất vui.”
Nghe xem, đây là những gì con người nói ra.
Lãng tử thì cứ nhận là lãng tử, lại khăng khăng tìm một lý do nghe có vẻ cao siêu cho mình.
Nhìn thấy thái độ bây giờ của anh với Tống Chiết Ý, dường như lãng tử này đã có chút hứng thú với cuộc sống tẻ nhạt nhàm chán.
Đôi môi đỏ mọng của Hứa Chân khẽ cong lên.
Nếu Lục Giác thực sự muốn ở bên ai đó trong tương lai, đó phải là một cô gái như Tống Chiết Ý, ngoan đến mức người ta muốn ôm ở trong lòng, để yêu thương cô.
Hứa Chân vui vẻ nhắn tin cho Lục Du: [Có tin tốt, có muốn nghe không?]
Phải mười phút sau, Lục Du mới trả lời: [Đang ăn tối dưới ánh nến cùng với chồng, có chuyện gì thì nói đi]
Từ lâu Hứa Chân đã quen với phong cách của Lục Du, nên sự nhiệt tình của cô ấy không hề giảm đi chút nào: [Có thể mùa xuân của em trai cấm dục nhà cậu sắp chớm nở rồi]
Lục Du trả lời rất nhanh, kỹ năng trào phúng đạt mức tối đa: [Đừng nghĩ mùa xuân thì vạn vật đều sẽ động dục.]
Qua màn hình, Hứa Chân còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường và chế nhạo của Lục Du, nên cô ấy dứt khoát lấy điện thoại lên, lén chụp một bức ảnh của Tống Chiết Ý rồi gửi cho cô ấy.
Lục Du trả lời trong vài giây: [? ]
Hứa Chân đã mô tả cho Lục Du biết một số hành vi bất thường của Lục Giác ngày hôm nay, cả hai đều cảm thấy Lục Giác, người chưa từng có quan hệ tình cảm, có lẽ đã phải lòng Tống Chiết Ý.
Lục Du trực tiếp gọi điện thoại: “Cậu vẫn nên hỏi thử cô ấy đã, mình thấy cô ấy có điều kiện tốt như vậy, chưa chắc đã vừa ý tên nhóc Lục Giác.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Chân nhận lệnh, rất nghiêm túc hỏi Tống Chiết Ý: “Thỏ à, chị Chân muốn hỏi em một chuyện.”
Tống Chiết Ý áp mặt vào kính, đang ngẩn người.
Sau khi uống hết ly “trà sữa”, chiếc cốc giấy cô không đành lòng vứt đi, vẫn còn ở trên tay, ngón tay út còn đang vuốt ve.
Nghe Hứa Chân gọi cô, cô còn tưởng cô ấy có chuyện công việc muốn nói với cô, nên không khỏi ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng.
“Chị Chân Chân, chị nói đi.”
Hứa Chân cười nói: “Đừng căng thẳng, tùy tiện tán gẫu thôi.”
“Được.”
Nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng tắp.
Hứa Chân cũng không quản cô nữa: “Em thấy Lục Giác thế nào?”
Tống Chiết Ý chớp mắt, cứ ngỡ cô ấy đang hỏi cô về biểu hiện của Lục Giác trong buổi chụp hình ngày hôm nay.
“Hiệu ứng của ảnh chụp riêng sẽ không thua ảnh của Hạ Thành, nhưng bức ảnh chụp với mẫu nữ thì có thể không bằng Hạ Thành.”
Từ quan điểm của một nhϊếp ảnh gia, cô đã nói rất đúng trọng tâm.
Lục Giác nổi bật đến nỗi bất cứ ai đứng bên cạnh anh cũng sẽ bị lu mờ.
Mọi thứ đều cần sự hài hòa, đây là lý do tại sao lại có đạo lý nhiều quá hóa dở.
Thật không ngờ, Tống Chiết Ý lại thật sự nghiêm túc phân tích với cô ấy, Hứa Chân thở dài: “Chị không hỏi về công việc của cậu ấy, ý chị là… Ngoài công việc, em thấy sao về tính cách và ngoại hình của cậu ấy, em đánh giá cậu ấy được bao nhiêu điểm?”
Tống Chiết Ý khó hiểu: “Tại sao lại chấm điểm anh ấy?”
“Chị phát hiện lúc thằng nhóc đó chụp ảnh luôn nhìn về phía em. Chị còn nghĩ đó là ảo giác chứ.”
Hứa Chân vô cùng hứng thú liếc nhìn trà sữa tình yêu trong tay Tống Chiết Ý, cũng không vòng vo nữa: “Nhưng bây giờ chị nghĩ có lẽ không phải ảo giác, hẳn là cậu ấy có hứng thú với em.”
Tay Tống Chiết Ý run lên, suýt chút nữa không cầm chắc cốc trà sữa.
Cuối cùng cô cũng hiểu ý của Hứa Chân.
Đây là muốn tác hợp cho cô với…
Ngay lập tức, cô thấy thật lạ đời.
Thấy Tống Chiết Ý không nói gì, Hứa Chân dường như nhớ ra điều gì đó, gõ đầu cô và giải thích: “Có phải em nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu ấy nên cũng nghĩ cậu ấy kết hôn rồi không? Để chị thanh minh một chút, Lục Giác độc thân.”
“Hả?” Tống Chiết Ý chớp chớp mắt: “Em không nghĩ như vậy.”
Hứa Chân cho rằng Tống Chiết Ý đang xấu hổ, liền nhìn cô bằng ánh mắt kiểu chị đã hiểu, , thấp giọng nói vào tai cô: “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đeo nhẫn, chị cũng rất sốc, còn tưởng rằng cậu ấy đang hẹn hò với ai rồi bí mật kết hôn. Chị cậu ấy còn cất công đi kiểm tra hộ tịch.”
“Thật ra không phải, cậu ấy nói chỉ đeo cho vui thôi.”
Tống Chiết Ý: “...”
Hứa Chân quay đầu nhìn cô, khinh thường nói: “Có phải rất bất ngờ không? Ai có thể ngờ một tay chơi có vẻ có rất nhiều bạn gái lại là một phế vật chưa từng yêu đương.”
Những người khác có thể không tin nhưng Tống Chiết Ý thì có.
Cô biết điều đó khi còn học ở London.
Hơn nữa, cô cũng biết tại sao Lục Giác lại đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, ngón tay tượng trưng cho hôn nhân.
Nó có liên quan đến một cô gái gốc Hoa tên là Ashley.
Thấy Tống Chiết Ý lại im lặng, Hứa Chân rất lo lắng: “Này, tổ tông ơi. Chị đã nói rõ ràng như vậy rồi, em phải trả lời chị đi chứ.”