Sự xuất hiện của Lục Giác quả thực đã gây chấn động, các cô gái trong studio như được bơm máu, hăng hái đi theo sau anh chàng đẹp trai.

Từ trước tới nay những người ưa nhìn luôn có những lợi thế riêng. Đặc biệt là trong ngành công nghiệp cực kỳ chú ý đến yếu tố vác dáng ngoại hình này.

Hạ Thành ở trong bệnh viện bị oanh tạc bởi các bức ảnh và một loạt lời cảm ơn, lộ vẻ không phục, bèn buông những lời cay nghiệt trong nhóm tạm thời của tổ chụp hình.

| Người mẫu đẹp trai số một Bắc Thành: [Ngoại hình cũng chỉ có thế, người mẫu không chỉ dựa vào khuôn mặt mà còn phải dựa vào sự chuyên nghiệp. Để tôi xem một người bình thường như anh ta có thể chụp ra cái dạng gì. |

Không ai chú ý đến lạ Thành, mùi chua trên người đã sắp tràn qua màn hình. LAND

Thật ra, những lời của Hạ Thành là chính xác, trong giới người mẫu, biểu cảm và kỹ năng quan trọng hơn ngoại hình. Lục Giác không có hai điều đó.

Nhưng với ngoại hình như anh, tất cả mọi người bày tỏ rằng cần kỹ năng với biểu cảm làm gì, chỉ cần gương mặt là đủ rồi. Trong toàn bộ quá trình, không chỉ nhiếp ảnh gia Tống Chiết Ý

chụp ảnh mà những người khác cũng trở thành nhiếp ảnh gia. Tổng Chiết Ý nhìn vào khuôn mặt của Lục Giác trên màn hình độ phân giải cao, đã nhiều lần quên bấm nút chụp.

Cô chụp ảnh đã ba năm rồi, chưa bao giờ cô lại lo lắng như vậy, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.

Chụp xong thì trời đã nhá nhem tối.

Studio đang chuẩn bị cho hành trình trở về.

Buổi tối gió nổi lên, nhiệt độ trên núi giảm mạnh. Tống Chiết Ý là người đầu tiên lên xe, như thường lệ ngồi ở hàng cuối cùng. Sau một buổi chiều bận rộn, cô cảm thấy mọi khó chịu trong  người
 đã giảm bớt.

Giống như có một kỳ tích.

Dựa vào kính cửa sổ, nhìn bóng lưng Lục Giác đi về phía quán trà trong khu thắng cảnh, cô khẽ mỉm cười.

Thật ra quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lại còn có thể gặp được Lục Giác, đây chẳng phải là kỳ tích sao?

“Làm gì vậy?” Hứa Chân lên xe ngồi bên cạnh Tống Chiết Ý.

“Chọn ảnh.”

Tống Chiết Ý cúi đầu lật xem mấy bức ảnh chụp hôm nay, trong hàng trăm bức ảnh chỉ chọn được năm bức, cô có chút phân vân nói: “Chị Chân Chân, chị lại xem thử đi.”

Hứa Chân không nhìn bất cứ thứ gì khác, cô ấy nhấp vào một vài bức ảnh mà cô ấy đã chọn ban đầu, sau đó trêu ghẹo: “Có vẻ như nhiếp ảnh gia Tống Đại khá hài lòng với người chị mang đến, còn là lần đầu tiên thấy em rối rắm như vậy.”

Tống Chiết Ý sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Chân không để ý, ngẩng đầu nhìn Lục Giác đang bưng hai cốc nước nóng lên xe buýt, vỗ tay nói: “Công thần của chúng ta đến rồi. Giá tốt, chất lượng tốt, lần sau chị sẽ đến tìm em tiếp.”

Lục Giác đưa ca cao nóng cho Hứa Chân. cười gằn: “Khỏi thì hơn.”

Gần đây Hứa Chân ngủ không ngon, nếu lại hấp thụ caffein, buổi tối có thể sẽ không ngủ được. . Vì vậy không có nhận, liếc mắt nhìn tay kia của Lục Giác: “Chị uống ly trà sữa .”

Lục Giác phớt lờ cô ấy, đưa trà sữa cho Tống Chiết Ý: “Cái này là cho Thỏ.”

Hứa Chân: “??”

Tống Chiết Ý không ngờ Lục Giác sẽ mua cho mình, cô sững sờ trong giây lát, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên xương ngón tay của Lục Giác, chậm rãi nói: “Đưa cho chị Chân Chân đi, tôi uống gì cũng được.”

“Không được.” Lục Giác nhìn Tống Chiết Ý và nhấn mạnh: “Cái này chỉ dành cho cô.”

Trái tim của Tống Chiết Ý lỡ một nhịp.

Cô không từ chối nữa, cẩn thận né tay anh ra, khi cô muốn cầm lấy ly trà sữa, tay Lục Giác lại đưa tới, lướt nhẹ qua làn da của cô.

Mảng da đó như bị tê liệt ngay lập tức.

Chiếc cốc giấy trên tay gần như không giữ vững.

Lục Giác cảm nhận được nhiệt độ trên da Tống Chiết Ý, dường như không còn nóng như buổi chiều, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.”

Hôm nay Lục Giác nghe hai từ này nhiều đến mức sắp hóa thành kén rồi, anh nhìn chằm chằm Tống Chiết Ý: “Không có gì, hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều, xem như hòa nhau.”

Báo động của Hứa Chân vang lên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: “Thỏ giúp em làm gì, sao chị không biết.”

“Bí mật.”

“...”

Nhìn thấy Hứa Chân khuất phục, Lục Giác vui vẻ quay người đi, đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Tống Chiết Ý.

Cô cụp mắt xuống, hai tay khéo léo cầm lấy ly trà sữa, càng nhìn càng giống con thỏ ôm cà rốt không buông.

“Thỏ.” Anh gọi to.

Tống Chiết Ý giống như một học sinh ngoan ngoãn đang lơ đãng trong giờ học, bị giáo viên gọi tên, chợt ngẩng đầu lên, trong miệng còn nói “Vâng”.

Lục Giác không khỏi bật cười, chỉ chỉ vào trà sữa: “Nhớ uống hết đấy.”

Hứa Chân muốn thảo luận công việc với những người trong studio nên đi xe buýt, còn Lục Giác tự mình lái xe về.

Xe buýt chạy xuôi theo con đường núi, Tống Chiết Ý từ hai chiếc đèn pha của xe ô tô đang đi không nhanh không chậm ở đằng sau nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt kính một lúc lâu, , rồi mới đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Cô cắm ống hút vào cốc giấy đậy kín và nhấp một ngụm.

Hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng khiến cô sững sờ.

Trong ly trà sữa lại đựng rễ bản lam.

Hứa Chân nghiêng người trêu chọc: “Có phải rất ngọt không?”

Tống Triết lại hút một hơi: “Cũng được.”

Hứa Chân nhìn Tống Chiết Ý.

Lục Giác luôn được bao quanh bởi những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lại chưa từng yêu đương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play