Trời như bị đâm thủng một lỗ, trận mưa xuân này đứt đoạn liên tục hơn một tuần mới ngừng.
Studio không có việc gì, phần lớn thời gian trong ngày Tống Chiết Ý đều đi học ở trường, làm đề tài báo cáo, thời gian được lấp đầy, gần như rất ít khi nhớ tới Lục Giác.
Công tác chụp hình ở giai đoạn đầu của Cẩm Tâm Tú đã hoàn thành, Hứa Chân thường xuyên nói cho cô biết tiến triển mới nhất của nhóm Hán phục.
Hai người có hẹn nhau ăn cơm một lần, Hứa Chân lại nói đến Lục Giác, câu nào cũng tràn đầy vẻ ghét bỏ.
“Thằng nhóc này thật sự rất ngông, đoạn thời gian trước đi Lâm Thành thăm ông cụ nhà cậu ấy mấy ngày, bây giờ lại không an phận, nghe nói tự lái xe ra ngoài mấy ngày, hiện tại lại không biết đang ở xó xỉnh nào.”
Tống Chiết Ý hút nước chanh, lẳng lặng nghe tình hình gần đây của Lục Giác.
Khi còn học ở đại học London, Lục Giác nổi tiếng là người yêu thích dã ngoại, trong thời gian ở trường, không chỉ chăm lo việc học, mà còn thi bằng lặn, bằng nhảy dù, bằng lái máy bay. Trong khi đó, anh còn có một đoàn xe cố định, mỗi khi đến ngày nghỉ, đoàn xe của họ đều sẽ đi ra ngoài.
Toàn bộ lục địa châu Âu, đều bị bọn họ oanh tạc.
Có một quãng thời gian, nữ sinh nào của tiểu đội nhỏ ở đại học London cũng có một bộ thiết bị leo núi, túi cứu viện ngoài trời, vì muốn có một ngày bắt chuyện với Lục Giác, cũng có được tiếng nói chung.
Tuy Lục Giác đã quen ngông cuồng nhưng lần này Hứa Chân lại hiểu lầm anh. . Anh quả thật tự lái xe, nhưng không phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy gì đó, mà là đi một chuyến đến nơi nổi tiếng với đồ sứ.
Chờ anh mệt mỏi lái xe từ Cảnh Thị trở lại Bắc Thành thì trời đã sẩm tối.
Lục Thành Diễn không ở nhà, sau khi Lục Du trưởng thành liền tự mình sống trong một căn hộ cao tầng ở nội thành, giờ phút này, căn nhà lớn trống rỗng, lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Lục Giác đơn giản tùy tiện ăn một ít đồ bảo mẫu chuẩn bị, rồi trở về phòng.
Gội rửa cơ thể mệt mỏi rồi từ phòng tắm đi ra, Chu Văn Nguyên gọi video call tới cho anh.
Lục Giác lau tóc, lười biếng bắt máy.
Bên phía Chu Văn Nguyên mọi người tụ tập thành một vòng tròn, khói hun lửa đốt, giống như đang tổ chức một bữa tiệc.
Gương mặt to của Chu Văn Nguyên lấp đầy toàn bộ màn hình: “Ô, em chọn đúng lúc quá, anh Giác mỹ nhân mới tắm ra.”
Còn ngại một người thưởng thức không đủ, quay đầu gọi đám người đang nướng thịt kia: “Mọi người mau tới xem này, phòng riêng của anh Giác được lên sóng, phúc lợi tuyệt đối.”
Lục Giác còn chưa kịp mặc quần áo, thân trên trần trụi, quanh năm leo núi xuống biển nên dáng người rắn chắc uyển chuyển, rất đáng xem.
Thấy có con gái, lúc một đống đầu người đông nghịt nhào tới, anh tiện tay kéo áo ngủ phủ thêm.
Đều là đám người quen trước kia ra ngoài leo núi.
Nhìn thấy Lục Giác thì đều đến chào hỏi anh.
Lục Giác lấy điếu thuốc từ trong bao thuốc châm lên, nhàn rỗi cùng bọn họ hàn huyên vài câu.
Chu Văn Nguyên rất hiểu tính cách của Lục Giác, anh không nghiện thuốc lá, , chỉ có lúc bực bội mới hút một điếu, vì thế vội vàng đuổi mọi người đi, đi sang bên cạnh hèn hạ hỏi:
“Anh Giác của chúng ta gặp phải chuyện phiền não gì rồi.”
Chuyện phiền não?
Quá nhiều đi.
Không biết hỏi cái nào.
Lục Giác cũng không muốn nhiều lời, ánh mắt dừng lại ở góc trời xanh sáng ngời lộ ra sau khuôn mặt Chu Văn Nguyên.
Lúc này trong nước đã là buổi tối.
Ngoài khu biệt thự, lại càng yên tĩnh, một chút hơi người cũng không có.
“Mọi người đang ở đâu?”
“Một nông trại ở đồng bằng phía tây nước Mỹ, bây giờ là mười giờ sáng.”
Chu Văn Nguyên cầm điện thoại di động dạo một vòng chung quanh, cho Lục Giác xem trời xanh mây trắng, cùng một bãi cỏ thảo nguyên lớn.
Lục Giác phun ra một vòng khói: “Cậu đang muốn khoe khoang với tôi đúng không?"
“Sao có thể chứ, anh Giác, chúng ta đã lên kế hoạch đi chinh phục núi McKinley mà, chỉ muốn hỏi anh là có tới hay không, anh chính là trụ cột của chúng em đấy.”
Nghe đến núi McKinley, Lục Giác có chút ngứa ngáy.
Ở California, Mỹ, đỉnh núi quanh năm tuyết đọng phủ kín, được gọi là “Nơi gặp nạn của nhà leo núi”, vô cùng kích thích, anh đã sớm muốn đi.
“Khi nào?”
“Tuần sau?”
“Ồ, vậy không đi đâu.”
Chu Văn Nguyên: “Không phải chứ, không phải chứ anh Giác, mới về nước vài ngày mà đã hoàn lương rồi, chị Du đáng sợ như vậy sao.”
Lục Giác cười khẩy: “Cút, tháng sau là sinh nhật ông nội tôi, đợi sau đó rồi tính.”
Chu Văn Nguyên cợt nhả: “Ủa, là sinh nhật của ông chúng ta, em cũng phải chuẩn bị món quà lớn.”
“Thôi khỏi đi, đừng dọa ông cụ nhà tôi sợ.”
Sở thích của Chu Văn Nguyên luôn rất kỳ quái, đi ngược với đại chúng, người bình thường còn không dễ dàng chấp nhận được.
“Chậc, nghe anh nói kìa, điều ông cụ không thể chấp nhận nhất chính là anh không yêu đương đấy.” Chu Văn Nguyên tàn nhẫn nói: “Lần trước gặp ông cụ, ông còn hỏi em là có phải anh không thích con gái hay không.”
“… Cậu im miệng đi.”
Lục Giác thấy phiền, lần này đi Lâm Thành gặp ông cụ, vốn chuẩn bị ở lại thêm vài ngày, , nhưng ông cụ cứ nói bóng nói gió hỏi anh về vấn đề cá nhân, còn muốn giới thiệu cô gái cho anh nên hôm đó anh liền chạy.
Chu Văn Nguyên biết điều chuyển đề tài: “Anh Giác, đại thọ của ông cụ em không thể không thể hiện tấm lòng, anh tặng cái gì, cho em tham khảo với.”
“Đồ sứ.”