“Anh Giác, hay là anh đi hỏi thử, con thỏ nhỏ của anh, có phải bị Hằng Nga đáng sợ kia mang đi hay không.”
...
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Đầu óc mê mang đã bình ổn, Tống Chiết Ý cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Hứa Chân gửi tới, , mới nhớ tới ngày hôm qua về nhà không trả lời tin nhắn của cô ấy.
Cô nhắn lại, đầu tiên xin lỗi: “Chị Chân Chân, em xin lỗi, tối hôm qua em về nhà thì ngủ mất.”
“Không sao, đúng rồi, hôm nay em có thời gian không?”
“Buổi sáng có.”
"Vậy đến studio một chuyến, chị có việc muốn bàn bạc với em."
Trước khi đến studio, trong lòng Tống Chiết Ý thấp thỏm bất an, sợ gặp phải Lục Giác.
Chuyện tối qua thật xấu hổ.
Tuy rằng Lục Giác không nói gì, nhưng ít nhiều hẳn là anh đã nhận ra tâm tư của mình.
Dựa theo tính cách Lục Giác, về sau chắc sẽ xem mình là người xa lạ.
Như vậy cũng tốt, cô cũng có thể nhanh chóng quên anh.
Đến studio, như nguyện Lục Giác không có ở đây.
Hứa Chân tìm cô cũng không có chuyện gì lớn, chỉ nói về chuyện ảnh chụp và một số ý tưởng trong tương lai.
Tán gẫu xong chuyện công việc, buổi chiều Tống Chiết Ý hẹn bạn học năm nhất Quách Doanh Doanh xem phim, nên cô cũng không ở lại lâu.
Lúc tạm biệt đồng nghiệp trong studio để rời đi, cô nghe thấy Hứa Chân ở trong phòng gọi điện thoại, mở loa ngoài, có thể nghe thấy giọng nói lười biếng của Lục Giác truyền đến.
“Em đến rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Hứa Chân: “Ừ, lát nữa gặp ở quán cà phê dưới lầu.”
Tống Chiết Ý không dám nghe nhiều, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi studio, đúng như dự báo thời tiết nói, trời âm u đổ mưa. Tống Chiết Ý nhìn chằm chằm mưa bụi rơi xuống dưới mái hiên một hồi lâu, cầm lấy chiếc ô đã chuẩn bị trước đó, đi vào trong màn mưa.
Có một hạng mục đầu tư của Lục Giác, là do trước kia Hứa Chân nhất thời nổi hứng đầu tư, , hiện giờ Hứa Chân tập trung vào sự nghiệp Hán phục nên không có hứng thú nữa, muốn đổi cổ phần thành dòng tiền mặt, Lục Giác đến để bàn với cô ấy về chuyện này.
Trong lúc chờ đợi đèn xanh đèn đỏ dài dằng dặc ở ngã tư đường, Lục Giác tùy ý liếc nhìn con đường bị che khuất bởi mưa bụi.
Trời mưa, trên đường không có ai.
Anh liếc mắt nhìn thấy Tống Chiết Ý đứng ở cửa hàng tiện lợi bên đường.
Cô mặc áo khoác màu trắng, cổ áo có một vòng lông nhung, cằm vùi vào trong, thoạt nhìn mặt càng nhỏ hơn.
Tay cầm một chiếc ô màu xanh dương.
Ô che khuất cô, còn có một con mèo bị dây thừng buộc cổ ở trước cửa tiệm tiện lợi, bị mưa làm cho ướt lông, thoạt nhìn có hơi bẩn.
Mèo con rất hung dữ, nhe răng với Tống Chiết Ý.
Chắc là lo sẽ dọa mèo con sợ, nên cô giữ khoảng cách với mèo con. Mặt ô nghiêng về bên phải, che kín cho mèo nhỏ, nửa bên bả vai cô lại để lộ trong mưa.
Lục Giác nhìn người bên đường, ngón tay vô thức vuốt ve tay lái.
Anh đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Hứa Chân.
“Thỏ ngoan như vậy, em có ý với em ấy cũng là dễ hiểu.”
Đúng là rất ngoan.
Càng ngày càng thấy giống con thỏ mà anh nuôi.
Anh suy nghĩ không có giới hạn, mãi cho đến khi đằng sau vang lên tiếng còi, mới kịp nhận ra đã là đèn xanh.
Thu hồi tầm mắt, đạp chân ga, lái xe qua.
Trong kính chiếu hậu còn có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, Lục Giác tự dưng cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy.
Muốn hút một điếu thuốc.