Hứa Chân gọi điện thoại tới vài lần, Lục Giác không để ý.
Trở lại phòng, anh nhàn nhã thay quần áo ở nhà, sau đó lấy chai rượu trong tủ rượu ra, lên trên sân thượng uống, vừa cầm máy tính bảng xem báo cáo tài chính của công ty nước ngoài gửi tới.
Ống tay áo xắn lên khuỷu tay, trên cánh tay trái có một vết sẹo dữ tợn nằm ngang.
Hứa Chân lại gọi tới, lúc này Lục Giác mới không nhanh không chậm nghe: “Chuyện gì?”
“Lục Giác, em nói thật cho chị biết, có phải em có ý với Thỏ không?”
Tay đang lật trang của Lục Giác ngẩn ra, lông mày nặn ra nếp nhăn.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân hôm nay hai chị em Hứa Chân và Lục Du đều khó chịu với anh sao?
Trong đầu lại hiện ra câu tương tự như điềm báo trước khi định tỏ tình mà Tống Chiết Ý hỏi anh lúc ở trên con đường thanh tịnh kia, bỗng nhiên sinh ra phiền não.
Giọng điệu cũng lạnh hơn: “Từ đâu mà chị kết luận như thế.”
Sau khi Hứa Chân kiểm điểm những hành động dị thường của anh hôm nay, châm chọc nói: “Những chuyện này đều do chính em làm, chẳng lẽ cậu chủ Lục mất trí nhớ không muốn nhận ư.”
Hiểu lầm này có vẻ lớn rồi.
Lục Giác day trán, giải thích: “Hôm nay cô ấy không thoải mái, em mới quan tâm nhiều hơn, không có ý gì khác. Chị cũng không phải không biết, em vốn không định yêu đương.”
“A, vậy sao?”
Lục Giác nhận thấy vẻ châm chọc của Hứa Chân, kiên nhẫn sắp cạn kiệt.
Nhưng anh đã đồng ý với Tống Chiết Ý là sẽ không đem chuyện này nói cho Hứa Chân, nên cũng sẽ không nuốt lời.
Cho dù anh đã quyết định tránh xa cô.
Mấy năm nay, Lục Giác vẫn thực hiện một nguyên tắc
Anh không phải không thể làm bạn bè bình thường với con gái, nhưng hễ cô gái nào muốn phát triển quan hệ với anh, trực tiếp sẽ bị đưa vào sổ đen.
Như vậy sẽ tốt cho cả hai bên.
Yên lặng mấy phần, Lục Giác nói: “Nếu như chị không tin, chị đi hỏi Tống Chiết Ý sẽ biết rốt cuộc em có ý với cô ấy hay không, em nghĩ cô ấy sẽ nói cho chị biết.”
Nghe giọng điệu của Lục Giác, Hứa Chân cũng ý thức được có lẽ cô ấy đã hiểu lầm.
Quen biết nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn hiểu rõ tính tình của Lục Giác, tính cách của anh không phải kiểu dám làm không dám nhận.
“Cái này cũng không trách chị được, là em quá khác thường, hơn nữa Thỏ lại ngoan ngoãn như vậy, em có ý với em ấy cũng dễ hiểu thôi.”
Hứa Chân nói lý nên không sợ.
Lục Giác bị cô ấy làm cho tức cười.
Anh không nên đồng ý với Hứa Chân đi chụp ảnh gì đó, gây thêm chuyện cho mình.
Anh rót rượu vào ly rỗng, nửa thật nửa giả nói: “Em cảm thấy thay vì lo lắng cho em, không bằng chị lo lắng cho thỏ con kia. Hễ nhìn em là đỏ mặt, em còn sợ cô ấy thích em đấy.”
Nghe vậy, Hứa Chân cười nhạo nói: “Lục Giác, em cũng đừng tự mình đa tình, tuy rằng em có vài phần sắc đẹp, nhân duyên với nữ giới cũng tốt, nhưng Thỏ nhà chị cũng không phải không có ai thích.”
“Hơn nữa người ta đã có người mình thích rồi, là dạng khắc cốt ghi tâm ấy, đại soái ca tóc vàng mắt xanh mông vểnh chân dài, theo chị thấy thì không có kém em đâu.”
“Cũng không sợ đả kích lòng tự tôn của em, chị nói thật cho em biết, người ta vốn dĩ thấy chướng mắt em!”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại mang tính nhục nhã này, Lục Giác yên lặng một hồi lâu, mới tỉnh táo lại.
Cho nên, Tống Chiết Ý vốn dĩ không có ý gì với anh, Hứa Chân và chị anh muốn tác hợp cho bọn họ, cô còn trực tiếp từ chối…
Sau khi nuốt một ngụm rượu vang do không cẩn thận đổ đầy một ly, , Lục Giác nhìn rừng cây bên ngoài rơi vào trong đêm tối, lại nhớ tới thân ảnh đơn bạc của Tống Chiết Ý đứng dưới tàng cây mộc lan.
Anh đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.
Chẳng qua thỏ con kia chỉ hỏi anh vì sao lại đối tốt với cô thôi, mà anh đã hiểu lầm con gái người ta nhất kiến chung tình với mình.
Cẩn thận ngẫm lại, hôm nay còn là Tống Chiết Ý từ chối anh, là anh kiên trì muốn đưa người ta về nhà, còn uy hiếp nữa.
Xác suất lớn là bởi vì như vậy, Tống Chiết Ý mới hiểu lầm là anh thích cô, nên mới có thể hỏi tại sao anh lại đối tốt với cô.
Chờ sau khi anh lên tiếng, như vậy con gái người ta mới có cơ hội “Nói rõ ràng” với anh, sau đó nói cho anh biết mình có người mình thích, lịch sự từ chối anh.
Khu biệt thự ở giữa sườn núi, ban đêm côn trùng kêu ầm ĩ náo động, từng tiếng từng tiếng, như là tiếng trái tim đập loạn nhịp.
Lục Giác lấy tay che mắt, mỉm cười không tiếng động.
Chậc.
Xem ra Hứa Chân nói không sai, anh thật sự là... Tự mình đa tình rồi.
*
Tống Chiết Ý ở phòng khám dưới lầu tiêm hạ sốt, về nhà liền mê man ngủ thϊếp đi.
Trong mộng vẫn không yên bình.
Cô lại mơ về những gì đã xảy ra ở London.
Khi đó cô đến London chưa lâu, trùng hợp trúng ngày Halloween, bị bạn cùng phòng kéo ra đường tham gia lễ hội Halloween, lấy danh nghĩa là hòa nhập với bầu không khí ngày lễ.
Bạn cùng phòng là một người Mỹ tên là Erickson.
Tóc vàng mắt xanh, người đàn ông cao gần 1m90, tràn đầy hứng thú với văn hóa Trung Quốc. . Nhân vật Trung Quốc yêu thích nhất là Hằng Nga, bởi vì có thể sống trên mặt trăng.
Hằng Nga xuất hiện ở Halloween thật là không hợp, Tống Chiết Ý kháng nghị: “Hằng Nga không phải ma quỷ, là tiên nữ, không có dọa người.”