Trong nháy mắt, sương trắng trong xe tản đi.
Ở London, khi Ashley tỏ tình với anh và bị anh từ chối, cảnh tượng đầy suy sụp hỏi anh “Nếu anh không thích em, tại sao anh lại tốt với em như vậy” lại hiện lên trong tâm trí.
Bàn tay vô thức xoa chiếc nhẫn bạc trên xương ngón tay.
Lục Giác nghĩ lần sau khi gặp lại Tống Chiết Ý, vẫn nên nói cho cô biết chuyện mình theo chủ nghĩa độc thân.
Sau khi hút một điếu thuốc, anh khởi động lại xe.
Quên đi, Tống Chiết Ý trông yếu đuối như vậy, e là rất dễ bị tổn thương, sau này tốt nhất không gặp cô thì hơn.
Tâm trạng Lục Giác đang rất tệ.
Tối đó sau khi về nhà, tình cờ gặp Lục Du ở nhà cũ. Trên bàn ăn tối, chị gái tổng tài vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ với anh, điều này khiến Lục Giác càng cảm thấy sao mà cả ngày hôm này thật bực bội.
Trước khi đi, cuối cùng Lục Du cũng nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đúng là đồ vô dụng, đẹp trai thì có ích gì.”
Lục Giác: “...”
Sau khi Lục Du được anh rể đón đi, Lục Thành Diễn trực tiếp gọi Lục Giác đến phòng làm việc.
Phòng làm việc của Lục Thành Diễn được bài trí như một cung điện thời trung cổ, toát lên sự sang trọng và quyền quý.
Lục Giác ngồi khoanh chân trên chiếc ghế dựa lưng làm bằng nhung đỏ cổ điển có trị giá sáu chữ số, nhìn Lục Thành Diễn đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt uy nghiêm.
“Bố, có chuyện gì à, sao bố gọi con về gấp thế.”
Lục Thành Diễn hút một điếu xì gà, nheo mắt quan sát anh thật kỹ.
“Cũng đã tốt nghiệp trở về nước, con định khi nào thì đến công ty giúp đỡ?”
“Bản thân con đã đầu tư vào một số ngành, triển vọng rất tốt, nên con không có ý định gia nhập công ty.”
Ngón tay Lục Giác quấn quanh tua rua trên ghế sô pha cổ điển, thản nhiên nói.
Lục Giác rất thông minh, lúc học cấp ba anh đã sử dụng tiền trong tài khoản của mình để đầu tư.
Bắt kịp được thời cơ, anh lại còn có con mắt tinh tường, nên kiếm được rất nhiều tiền.
Sau đó, khi còn học đại học, anh đã dùng tiền của mình để đầu tư vào một số công ty công nghệ nhỏ. . Những năm này, đà phát triển rất nhanh. Bạn bè của anh vẫn còn ở nhà ăn bám gia đình thì anh đã có tài sản hàng trăm triệu của riêng mình.
Đương nhiên so với sản nghiệp của nhà họ Lục thì còn chưa đủ.
Nhà họ Lục là một doanh nghiệp có tiếng ở Trung Quốc, hoạt động kinh doanh của tập đoàn hầu như bao trùm mọi ngành nghề, vì vậy Lục Giác, người được coi là siêu sao trong mắt người ngoài, vẫn chỉ là kẻ nhàn rỗi trong mắt Lục Thành Diễn.
“Mấy thứ đó của con cũng chỉ là làm cho vui mà thôi, trở về giúp chị con đi, sau này nhà họ Lục giao cho hai chị em con.”
Lục Giác mỉm cười: “Chị con quản lý công ty rất tốt, nên không cần con đâu.”
“...”
Lục Thành Diễn biết con trai mình có tính cách không chịu ràng buộc, lại rất bướng bỉnh, khiến ông cảm thấy hơi bất lực.
Ông vẫn chưa bỏ cuộc, sử dụng kinh nghiệm nhiều năm của mình ở thương trường, để phân tích tình hình các ngành công nghiệp nhỏ của Lục Giác, đưa ra kết luận rằng không có triển vọng, cố gắng khiến Lục Giác bỏ tối theo sáng.
Những chiếc tua rua được quấn rồi tháo ra nhiều lần trên ngón tay dài một cách tùy tiện, Lục Thành Diễn đã nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẻ mặt của Lục Giác vẫn bình tĩnh.
Lục Thành Diễn: “...”
Điện thoại vang lên, Lục Giác xem xong liền cúp máy, sau đó đứng lên, nhìn về phía Lục Thành Diễn: “Bố, bố nói xong rồi, vậy con đi trước, con có chút việc.”
Thở dài, Lục Thành Diễn ngừng việc thuyết phục không chút tác dụng của mình lại.
May mắn thay, có thể nương tựa vào Lục Du, cô ấy xử lý công ty rất tốt, cũng không trông cậy vào tên nhóc thối tha này nữa.
“Bố chỉ nói vậy thôi, những thứ khác bố cũng chẳng muốn quản con, nhưng bố vẫn muốn nhắc nhở con một câu, đừng tham gia mấy hoạt động nguy hiểm đó nữa.”
“Ông đây khó khăn lắm mới nuôi con lớn từng này. Bố không muốn mất con trai mình ở tuổi trung niên đâu. Hơn nữa tháng sau là đại thọ lần thứ 70 của ông nội con. Tốt nhất con nên ngưng lại, đừng có làm con thiêu thân để dọa ông ấy, tim ông ấy không chịu nổi đâu.”
“Biết rồi.”
Lục Giác trông nghiêm túc hơn hẳn.
Lần trước anh bị gãy tay trong chuyến thám hiểm đến Eiger ở dãy Alps, sau khi biết chuyện ông cụ lo lắng đến mức không ăn mấy ngày, suýt chút nữa đã mua vé máy bay đến gặp anh, cuối cùng anh khuyên can mãi mới được.
Anh luôn quen làm theo ý mình, lời ai nói cũng chỉ tùy tiện nghe thôi chứ không để trong lòng, chỉ có duy nhất cảm xúc của ông cụ là anh không thể không quan tâm.
Lần này anh về nước, phần lớn nguyên nhân khiến anh đồng ý là bởi vì ông cụ Lục.
Những năm qua, tuổi tác ông cụ ngày càng lớn, lại mắc bệnh tim, sức khỏe ngày một sa sút, , cuối năm ngoái ông bất ngờ nhập viện và nhận được thông báo là bệnh tình nguy kịch.
Lục Giác đã đạt được một số thành công khi khởi nghiệp ở nước ngoài, cuối cùng vẫn quyết định quay trở về nước để phát triển.
Không thể làm gì khác, chỉ muốn dành thời gian còn lại để ở bên ông cụ.
Nghĩ tới cũng thật buồn cười.
Nếu anh thực sự không muốn quay lại, đừng nói đến Hứa Chân, cho dù Lục Thành Diễn có gọi mười vệ sĩ đến ngăn anh ở sân bay, bọn họ cũng chưa chắc bắt được anh.
Lục Thành Diễn phất phất tay, cầm tờ báo bắt đầu đọc: “Con đi đi.”
Khi Lục Giác đi đến cửa, anh đột nhiên quay lại: “Bố, gần đây có phải Lục Du bị áp lực tinh thần rất lớn không?”
Lục Thành Diễn: “Không có thấy, bố thấy nó rất vui vẻ mà, còn định dành thời gian đi du lịch với anh rể của con nữa.”
Rất vui?
Lục Giác không có nhận ra.
Anh nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Hứa Chân dành cho anh trước đó, mơ hồ cảm thấy bên trong hẳn phải có lý do gì đó.