Lục Giác sững sờ một lát rồi mỉm cười.

Không ngờ lại bị chú thỏ này chiếu tướng ngược lại.

Anh cũng không miễn cưỡng: “Được, nhưng cô vẫn phải cùng tôi đến chỗ để xe, dọc đường tôi có mua ít thuốc cho cô.”

Sáng sớm ngồi trên xe buýt trở về Tống Chiết Ý đã xây dựng tâm lý vô số lần, không thể để Lục Giác mê hoặc mình nữa, nhưng giờ phút này lại không khỏi loạn nhịp.

“……Được.”

Lục Giác đỗ xe trên một con phố nhỏ yên tĩnh.

Hai bên là hoa mộc lan, con đường mới rửa, hoa rơi trắng xóa ướt đẫm.

Ngay cả phía trước xe của Lục Giác cũng được phủ một lớp mỏng.

Hương thơm tao nhã tràn ngập trong không khí mát mẻ ẩm ướt, nhưng Tống Chiết Ý lại choáng váng vì mùi hương đó.

Cả người ỉu xìu, như bị băng giá.

Lục Giác mở cửa xe, lấy một túi giấy từ ghế phụ ra đưa cho Tống Chiết Ý: “Tôi cũng không biết tình hình cụ thể của cô, nên mỗi loại mua một ít, xem thử có loại cô thường uống không.”

“Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết cô vẫn nên đến bệnh viện khám thử. Trông cô không ổn lắm.”

Anh dừng lại: “Vẫn nên để tôi đưa cô đi.”

Cái túi hơi phồng, có vẻ Lục Giác đã mua tất cả các loại thuốc cảm và sốt trong hiệu thuốc.

Tống Chiết Ý lấy điện thoại ra gọi một chiếc taxi: “Anh Lục, không cần phiền anh đâu, tôi gọi taxi rồi.”

Lục Giác: “...”

Giờ phút này, anh rõ ràng cảm giác được sự phản kháng của Tống Chiết Ý dành cho anh.

Luôn miệng gọi “Anh Lục.”

“Được.”

Lục Giác tùy tiện đút hai tay vào túi quần, phun ra hai chữ như để trả thù: “Cô Tống.”

“...”

Trên đường phố lành lạnh có rất nhiều bóng cây, ngọn đèn đường cao lớn xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá, bóng tối vẩy lên người hai người.

Tống Chiết Ý không lên tiếng, đầu óc càng thêm choáng váng.

Trong một khoảnh khắc, Tống Chiết Ý cảm thấy mình đã trở lại ngày đầu tiên khi gặp Lục Giác.

Cũng là một con phố dài lạnh lẽo, dát những ánh đèn mờ ảo trong đêm.

Cô mất cảnh giác trước một người đàn ông mặc áo khoác đen, sau đó dường như trong cuộc đời của cô đã xảy ra phản ứng hóa học vi diệu, ,  tất cả đều được hợp nhất với một nhân tố gọi là “Lục Giác”.

 

Hai người nhìn nhau một hồi, Lục Giác thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Vậy tôi đi trước.”

Lúc xoay người, anh đột nhiên nghe thấy tiếng Tống Chiết Ý gọi anh: “Lục Giác.”

Bước chân Lục Giác hơi dừng lại, bởi vì đột nhiên thay đổi xưng hô, lông mày của anh nhướng lên: “Ừm?”

Cô gái rũ mắt xuống không nhìn anh, lông mi khẽ run, trầm mặc hồi lâu.

Lục Giác vừa định hỏi cô thì đột nhiên nghe thấy Tống Chiết Ý dùng giọng mũi đặc sệt một cách khó hiểu, thì thầm khe khẽ như đang nói với chính mình.

Giống như sắp khóc vậy.

“...Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Lục Giác nghe thấy.

Nụ cười hơi cứng nhắc, Lục Giác nhìn cô, từ từ nhíu chặt lông mày.

Anh sửng sốt vài giây, đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, hờ hững liếc nhìn cô qua khe hở trên cửa kính xe: “Đi đường cẩn thận.”

Chiếc xe gầm nhẹ rồi lao đi, mang theo từng đợt khí vén mái tóc trên trán của Tống Chiết Ý lên, rồi lại rơi xuống, đậu lên đôi mắt hạnh nhân đỏ rực kia.

Không biết đứng ở nơi đó bao lâu, Tống Chiết Ý đưa tay sờ sờ trán, bàn tay lạnh lẽo bao phủ nhiệt độ nóng bỏng.

Chắc chắn là do bị sốt nên cô mới hỏi những điều ngớ ngẩn đến nực cười như vậy.

Thực ra so với câu nói đó, điều cô muốn nói hơn cả là “Anh có thể đừng tốt với tôi như vậy được không?”.

Cô không muốn lặp lại những sai lầm tương tự.

Tống Chiết Ý chậm rãi đi trên đường cái.

Khi gió nổi lên, cô cúi đầu, cẩn thận tránh những bông hoa đang rơi khỏi cành.

Cô nghĩ đã đến lúc dần loại bỏ người ta ra khỏi trái tim mình.

Bốn năm là đã đủ dài.

Một chiếc xe địa hình chạy tới sau lưng cô, từ từ đi theo phía sau, nhưng Tống Chiết Ý không hề chú ý.

Mãi đến khi thấy cô an toàn lên xe taxi, chiếc xe địa hình mới dừng lại ở ven đường bên dưới bóng cây.

Ngồi ở ghế lái, Lục Giác cảm thấy đau đầu.

Câu nói vừa rồi của Tống Chiết Ý, có phải là đối với anh…

Nhưng cái mà cô nói là anh tốt với cô, chỉ xuất phát từ phép xã giao cơ bản nhất, cho dù là ai nhìn thấy chú thỏ con đang phát sốt co ro trong góc cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn được.

Lục Giác lấy ra một bao thuốc lá từ trong hộp, dùng một tay rút một điếu ra rồi châm lửa, ,  hơi ẩm nhưng anh không quan tâm, đặt điếu thuốc đang cháy lên khóe môi hít vào thật sâu .

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play