Anna còn chưa kịp nói gì, Jasmine đã giữ bình tĩnh thay cô mở lời giải thích:
“Đại quản gia, bọn em không phải cố ý không vào chăm sóc tiểu chủ nhân đâu, mà là... đại chủ nhân đang ở bên trong ru tiểu chủ nhân ngủ ạ. Bọn em không dám quấy rầy.”
Ánh mắt Phòng thúc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rồi lập tức nở nụ cười mang theo hàm ý “ta hiểu rồi”:
“Được rồi, nơi này không cần các cô nữa, mau vào bếp lấy bữa sáng cho tiểu chủ nhân. À, tiện thể mang luôn bữa sáng của chủ nhân tới đây nhé.”
Anna và Jasmine đồng thanh đáp lời, rồi nhanh chóng xoay người đi lấy đồ ăn sáng.
Phòng thúc cười đến không khép được miệng, vừa ho khan vài tiếng tỏ ra bình tĩnh, vừa bước đến nhẹ nhàng gõ cửa phòng tiểu chủ nhân.
Người tỉnh trước là Mặc Tà. Thật ra hắn chưa từng ngủ sâu, dù là ở nhà cũng luôn duy trì một mức cảnh giác nhất định — bởi hắn là thanh đao sắc bén của đế quốc.
Hắn ngồi dậy, trầm giọng nói:
“Vào đi.”
Phòng thúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Mặc Tà đang ngồi trên ghế sofa, sửng sốt mất vài giây mới nhớ ra tối qua Mặc Tà ngủ luôn ở đó. Thất sách thật rồi, đáng lẽ phải chuẩn bị thêm một chiếc giường lớn giống phòng chủ nhân cho phòng tiểu chủ nhân chứ.
Ông âm thầm tự nhủ lần sau nhất định phải sửa lại chuyện này, ngoài miệng thì nhanh chóng nói:
“Chào buổi sáng, chủ nhân. Bữa sáng của ngài và tiểu chủ nhân đã chuẩn bị xong, có cần rửa mặt trước không ạ?”
“Ừm.” Một tiếng ừ trầm thấp phát ra từ cổ họng Mặc Tà, hắn tuy ngủ khá ngon, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mặt khó chịu vì mới thức dậy.
Âm thanh trò chuyện khiến Chu Văn cũng mơ mơ màng màng mở mắt. Khi cậu tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy lại chính là người đàn ông tóc vàng, mắt đỏ — người mà hôm qua cậu chỉ mới gặp một lần.
Là một người quản gia ưu tú, Phòng thúc luôn tuân thủ nguyên tắc “phục vụ chủ nhân là ưu tiên hàng đầu”. Vì vậy, ông đã chuẩn bị sẵn hai bộ dụng cụ rửa mặt cho chủ nhân và tiểu chủ nhân từ trước.
Lúc Mặc Tà đi rửa mặt, tiểu chủ nhân mới thức dậy cũng được Phòng thúc giúp làm vệ sinh cá nhân.
Chiếc bàn chải nhỏ xinh trong tay Phòng thúc được ông dùng cực kỳ cẩn thận. Vì ấu tể chưa biết nhổ kem đánh răng, nên ông đã chọn loại kem đánh răng không cần súc miệng dành riêng cho trẻ nhỏ.
Sau khi đánh răng xong, ông lấy khăn ướt lau mặt cậu sạch sẽ. Vì lông trên mặt cậu bị lau cho rối cả lên, Phòng thúc lại nhẹ nhàng dùng lược nhỏ chải lại từng sợi một cách cẩn thận.
Chu Văn có cảm giác mình như một đứa trẻ sơ sinh, còn Phòng thúc thì giống hệt một ông lão hiền hậu, chăm sóc ấu tể thành thạo đến mức khiến cậu chỉ biết ngoan ngoãn nằm yên.
Sau khi lau khô cả bốn móng nhỏ, công việc vệ sinh sáng sớm cũng hoàn tất.
Đúng lúc đó, Jasmine và Anna đẩy xe đồ ăn sáng vào phòng.
Bữa sáng được chuẩn bị cực kỳ phong phú — nhưng đó là phần của Mặc Tà. Chu Văn thì chỉ có thể ôm bình sữa của mình, vừa uống sữa bột vừa thèm thuồng nhìn sang.
Sau một hồi quan sát, Chu Văn cuối cùng cũng xác nhận một sự thật: Cậu, trong hình dạng chú mèo con này, chỉ là một con thú cưng, còn người đàn ông tóc vàng mắt đỏ kia chính là chủ nhân của cậu.
Quan trọng hơn, chủ nhân này… giàu có vô cùng! Phòng ngủ thì rộng thênh thang như một căn hộ riêng, lại còn có cả quản gia và hai thị nữ chăm sóc. Có thể hưởng đãi ngộ như thế, nhất định là gia đình giàu nứt vách rồi!
Chu Văn tuy không cam lòng sống như một phế vật, nhưng giờ đây cậu chỉ là một con mèo con nhỏ xíu. Ngoài việc đáng yêu ra thì chẳng làm được gì khác.
Chu Văn tự nhủ phải nhẫn nhịn. Thôi thì cúi đầu trước sự hào nhoáng của đồng tiền vậy.
Dù sao thì, có tiền chính là ông trời. Kiếp trước cậu làm mấy năm công sở chó má chẳng phải cũng vì tiền sao? Bây giờ không cần lo kiếm sống, được nuôi như mèo cưng… làm phế vật một thời gian cũng chẳng sao. Dù sao cũng có đại lão sủng mà!
Chu Văn trong lòng đang âm thầm tính toán từng bước, tính đến mức như có thể nghe thấy tiếng “lách tách” trong đầu. Mà ánh mắt nóng rực kia nhanh chóng khiến Mặc Tà nhận ra sự tồn tại của cậu, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cậu đang nằm.
Khi nhận thấy ánh nhìn chăm chú từ chú mèo con, trong lòng Mặc Tà cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc — rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Tất nhiên, Chu Văn chẳng thể trả lời được. Dù sao thì hiện giờ cậu còn không biến lại được thành người, muốn giao tiếp còn phải chờ lúc có miệng biết nói đã.
Nghĩ đến chuyện hình người, Mặc Tà chợt hỏi:
“Phòng thúc, đã đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho nó chưa?”
Chuyện này hôm qua Phòng thúc đã sớm bàn bạc với Mặc Tà rồi. Dù sao thì thân phận và nguồn gốc của tiểu chủ nhân này, ông cũng đã nghe loáng thoáng vài phần. Có điều lúc ấy Mặc Tà bận công việc nên đã giao toàn quyền cho ông tự thu xếp.
“Đã sắp xếp xong rồi, người kiểm tra là cậu Văn Hiên,” Phòng thúc cung kính trả lời, tay phải đặt nhẹ lên ngực trái, thái độ vô cùng lễ độ.
“Lận Văn Hiên?” Mặc Tà khẽ nhíu mày nhắc lại cái tên, nhưng cũng không lấy gì làm lạ. Dù sao Lận Văn Hiên là huynh đệ lớn lên cùng hắn, từ nhỏ đã như hình với bóng, quan hệ thân thiết khỏi bàn. Phòng thúc gọi anh ta là “thiếu gia” cũng không có gì sai.
Mặc Tà mỗi lần dám làm liều, phần lớn đều là nhờ có Lận Văn Hiên đứng sau chống lưng.
Lận Văn Hiên là một thiên tài y học chính hiệu. Năm mười tám tuổi đã cầm bằng tốt nghiệp y khoa danh giá. Thời điểm ấy, Mặc Tà đang “đại sát tứ phương” trong trường quân đội, mỗi lần gây chuyện đều khiến không ít người phải nhập viện. Và cứ mỗi lần như thế, người đi sau thu dọn hậu quả chẳng phải ai khác ngoài Lận Văn Hiên.
Nếu người ta gọi những bác sĩ đỉnh cao là “bàn tay hồi sinh”, thì Lận Văn Hiên hoàn toàn xứng đáng với danh xưng ấy — thậm chí còn hơn thế.
Có một lần, Mặc Tà bị quân Liên Bang vây bắt, chiến đấu một mình giữa trùng trùng lớp lớp quân địch. Dù hắn sống sót trở về, nhưng thân thể lúc ấy đúng nghĩa là nửa sống nửa chết. Nếu trễ thêm một chút thôi, có lẽ bây giờ hắn đã sớm “ngỏm” bên vệ đường rồi.
Nghe nói hôm đó, trong phòng phẫu thuật, Lận Văn Hiên vừa mắng Mặc Tà là “đồ đầu bò không sợ chết”, vừa lạnh lùng khâu từng mũi trên người hắn. Hai tay anh ta ổn định đến mức không run lấy một cái, đủ thấy bản lĩnh cùng nội lực của một bác sĩ hàng đầu đáng sợ đến nhường nào.
Edit có lời:
Bác sĩ Lận sắp lên sàn rồi đây! Chờ đón nhé~