Nguyên soái đại nhân hoàn toàn không có chút hối hận nào sau khi hủy diệt căn cứ thực nghiệm kia. Hắn liếc mắt một cái đã bị chú mèo con này hút mất hồn, rồi cứ thế đem theo về bên mình.

Chú mèo con ngủ rất lâu, lâu đến mức Mặc Tà bắt đầu nghi ngờ liệu nó có phải đã đi đời nhà ma rồi không. Cũng may ngực nhỏ bé ấy vẫn còn nhấp nhô khe khẽ, nếu không có lẽ hắn đã tiện tay quăng nó ra biển sao cho xong chuyện rồi.

Mặc Tà vốn dĩ rất thích những sinh vật lông xù mềm mại, thế nên chú mèo con cứ thế được ở lại bên cạnh hắn. Từ khi mang nó về nhà, nó gần như luôn được ở trong phủ nguyên soái, chưa từng rời xa.

Ban đầu Mặc Tà còn nghi ngờ liệu mình có thể nuôi sống được ấu tể này không, vì thú nhân khi còn nhỏ vốn yếu ớt, tỉ lệ tử vong cao. Mặc cho khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển đến đâu, cũng chẳng thể cứu được những ấu tể bẩm sinh thể nhược.

Chu Văn trong mơ cảm thấy có ai đó đang chọc vào bụng mình. Cậu vô thức vươn tay túm lấy bàn tay kia, theo bản năng mà quắp chặt lại.

Mặc Tà không nghĩ rằng bàn chân thịt mềm của mèo con lại có thể túm lấy tay hắn. Nhưng hắn chẳng hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất vui. Hắn cho rằng đây là biểu hiện của việc ấu tể đang dần quen thuộc với hắn, điều đó khiến hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

Chờ ấu tể ngủ say lại, Mặc Tà mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn chân cậu.

Ấu tể khẽ mút môi, tựa như đang ăn thứ gì ngon lành trong giấc mơ. Mặc Tà tò mò đưa ngón tay chạm đến bên môi cậu, kết quả lại bị chiếc lưỡi hồng nhỏ liếm nhẹ một cái.

Lưỡi nhỏ xíu mềm mại, đầu lưỡi còn có những gai lông mịn như cào nhẹ vào đầu ngón tay, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy tận trong tim.

“Xem ra tiểu gia hỏa này ngủ ngon thật đấy,” Mặc Tà nghĩ thầm.

Cũng không biết mình đã ở đây bao lâu, có lẽ bị ấu tể lây cảm giác buồn ngủ, Mặc Tà kéo chiếc nôi nhỏ lại gần một chiếc ghế sofa, vốn rộng lớn đủ để chứa trọn thân hình hắn.

Hắn tìm trong phòng một tấm thảm lông dày, rồi nằm dựa trên ghế sofa bên cạnh chiếc nôi và thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên đến gõ cửa phòng là Anna. Cô vừa mở cửa ra liền suýt chút nữa hét toáng lên, cũng may Jasmine bên cạnh nhanh tay bịt miệng cô lại.

Hai cô gái lặng lẽ lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Đúng lúc Phòng quản gia đang trên đường đi gọi chủ nhân dậy, thấy hai cô gái đứng dài cổ trước cửa phòng tiểu chủ nhân, không khỏi tiến lên hỏi:
“Hai người các cô làm gì mà đứng đây? Còn không mau vào giúp tiểu chủ nhân rời giường đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play