Nghe nói, ngài Nguyên soái đang nuôi mèo!
Vị Nguyên soái lạnh lùng vô tình ấy vậy mà lại đi nuôi thú cưng? Tin tức này khiến toàn bộ phủ Nguyên soái không khỏi chấn động.
Chỉ thấy bóng dáng Nguyên soái vừa từ tuyến tuần tra vành đai tinh vực số 380 trở về đã vội vã lướt qua, phía sau là vị phó quan luôn theo sát hắn.
Thế nhưng, ánh mắt của tất cả mọi người trong phủ lúc này lại đổ dồn về phía vật thể màu hồng phấn được Nguyên soái ôm trong lòng…
Tấm thảm lông mềm mại màu hồng lại chẳng hề lạc tông với gương mặt lạnh lùng như băng giá của hắn, trái lại còn tạo nên một sự hài hòa kỳ lạ khó diễn tả.
Trước đó, khi nghe nói Nguyên soái sẽ mang "tiểu chủ nhân" trở về, quản gia Phòng đã lập tức chuẩn bị sẵn một chiếc giường em bé xa hoa ngay khi Nguyên soái vừa đặt chân vào phủ.
Không sai — là giường em bé thật sự.
Khi trở về phòng, vừa nhìn thấy chiếc giường hồng nhạt đặt giữa căn phòng trang trí theo phong cách Baroque, Mặc Tà không khỏi nhíu mày. Thứ này hoàn toàn không hợp với gu thẩm mỹ của hắn chút nào.
“Thưa ngài, tôi đã làm theo lời dặn, chuẩn bị chiếc giường mềm nhất cho tiểu chủ nhân rồi.” Chú Phòng tao nhã cúi người báo cáo, tay chỉ về phía chiếc giường hồng mềm mại kia.
Mặc Tà khẽ nhíu mày. Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống tấm thảm lông màu hồng đang ôm trong ngực, vẻ mặt hắn lại dần dịu đi… Có lẽ màu hồng cũng hợp với nhóc con này thì sao.
Chú Phòng định đưa tay nhận lấy tấm thảm từ tay hắn, nhưng Mặc Tà lại ngăn lại, tiến đến bên chiếc giường, nhẹ nhàng đặt nhóc con trong ngực xuống.
Tấm thảm mềm theo đà mở ra, để lộ một sinh vật nhỏ nhắn, toàn thân phủ lớp lông tơ màu vàng nhạt đang cuộn tròn nằm ngủ say trước mặt chú Phòng.
Quả cầu lông nhỏ bé vẫn đang say giấc. Cái mũi hồng phấn và đôi bàn tay nhỏ xíu đáng yêu vô cùng, mà thân hình thì chỉ to bằng một bàn tay người lớn.
Là... mèo? Trong lòng chú Phòng vừa kinh ngạc vừa bối rối. Ông chỉ biết chủ nhân định mang một “ấu tể” về nhà, nhưng vạn lần không ngờ đó lại là một con mèo.
Phải biết rằng, Nguyên soái đại nhân vốn là người đứng đầu trong danh sách “muốn gả nhất” của toàn tinh hệ. Nhưng bởi vì không yêu đương, cũng chẳng có người thầm thương trộm nhớ, nên căn nhà này từ trước đến giờ chưa từng có thêm một chủ nhân nào khác.
Khi nghe nói Nguyên soái muốn mang theo một “ấu tể”, chú Phòng đã suy đoán đủ thứ tình huống: nào là con riêng, nào là tình cảm giấu kín, thậm chí cả chuyện chưa cưới đã có thai…
May là ông chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra miệng, nếu không có khi sẽ bị Nguyên soái trừng mắt hỏi: “Dạo này ông xem nhiều phim thần tượng quá rồi đấy à?”
Hơn nữa, ai cũng biết nguyên thân của Nguyên soái đại nhân là một con mãng xà hoàng kim. Mà mãng xà thì... sao có thể sinh ra mèo được chứ? Dù rằng trong thế giới thú nhân, sinh con khác loài vốn chẳng phải chuyện hiếm.
Lúc đặt mèo con xuống giường, nó vẫn còn ngủ say. Mặc Tà nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lớp lông trắng mềm mại trên bụng mèo.
Hắn có một bí mật không ai biết: tuy là thú nhân mang dòng máu mãng xà, nhưng không giống những người cùng loài ưa nơi ẩm thấp lạnh lẽo, hắn lại rất thích những thứ có lông mềm mại.
Hắn cứ thế vuốt ve lớp lông tơ ấy mãi, cho đến khi mèo con phát ra tiếng ư ử khó chịu trong mơ, hắn mới miễn cưỡng thu tay về.
“Ngài vừa trở về chắc cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi trước đi? Tiểu chủ nhân để tôi chăm sóc cho,” chú Phòng nhẹ nhàng đề nghị.
Ánh mắt Mặc Tà vẫn không rời khỏi mèo con, chỉ thản nhiên nói: “Không cần. Nó còn đang ngủ, tạm thời không phải chăm sóc gì.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn nói tiếp: “Lúc đưa nó về hơi vội, ông đi chuẩn bị ít thức ăn cho nó mang đến phòng ta. Với cả dọn dẹp căn phòng bên cạnh, để nó ở tạm. À, sắp xếp hai thị nữ chăm sóc nó luôn.”
Sau khi xác nhận mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Mặc Tà mới ra hiệu cho chú Phòng lui xuống. Dù gì hắn cũng đã lang thang ngoài biển sao suốt mấy chục ngày, quả thực rất cần nghỉ ngơi.