Mặc Tà tắm rửa xong, khoác áo choàng dài bằng tơ tằm rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng rất nhanh sau đó, một tiếng kêu nhỏ yếu và đầy sợ hãi vang lên khiến hắn lập tức chú ý.
Hắn đi đến cạnh chiếc giường em bé, liền nhìn thấy một nhúm lông tơ màu vàng nhạt đang run rẩy đứng lên… rồi lại mất đà ngã oạch xuống, lăn một vòng lăn lóc.
Chu Văn vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say thì phát hiện… mình biến thành một con mèo.
Chuyện này phải nói từ hôm cậu bị gọi đi tăng ca một ngày. Khi về đến nhà vì quá mệt, cậu còn chưa kịp ăn tối đã ngã vật xuống giường ngủ luôn. Kết quả là lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đã hóa thành mèo.
Ban đầu, khi nhìn thấy tấm thảm màu hồng phấn dưới thân, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa định đưa tay dụi mắt, lại thấy thứ đưa lên là… một cái móng vuốt! Miếng đệm thịt hồng hồng mềm mềm ấy khiến cậu hoảng hồn, vội đứng dậy, nhưng lại không đứng vững nổi, lăn ra ngã sõng soài.
Chờ đến khi cậu từ từ bò dậy được, ngẩng đầu lên thì thấy ngay bên rìa chiếc vòng bảo hộ là một nam nhân có mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt màu đỏ đồng – vẻ ngoài vừa lạnh lùng vừa điển trai đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Dù người trước mặt có đẹp trai cỡ nào thì Chu Văn vẫn không nhịn được mà bật ra một tiếng kêu sợ hãi. Nhưng thay vì âm thanh quen thuộc của bản thân, điều cậu nghe được lại là tiếng “meo~” non nớt y như mèo con.
Người đàn ông đẹp trai ấy – Mặc Tà – duỗi bàn tay to lớn về phía chiếc giường em bé.
Cậu sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng với một đứa nhỏ như cậu hiện tại thì người đàn ông ấy chẳng khác nào một gã khổng lồ. Bản năng sợ hãi sinh ra từ sự chênh lệch kích cỡ khiến cậu run rẩy cả người.
Mặc Tà thu lại tay giữa chừng, ngừng lại trong vài giây, rồi trầm giọng hỏi:
“Ngươi sợ ta sao?”
Chu Văn chỉ có thể phát ra một tiếng “meo~” nho nhỏ đầy bất lực. Âm thanh yếu ớt ấy khiến hắn đành nhượng bộ, không chạm vào cậu nữa.
“Cũng phải, đây chắc là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta. Là ta sơ suất rồi.”
Mặc Tà thu tay về, khoanh tay trước ngực, ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu:
“Xem ra sau này phải dạy ngươi vài chiêu phòng thân. Nhìn vừa nhỏ vừa yếu thế kia, dễ bị hoảng loạn lắm.”
Chu Văn nghe hắn lải nhải một hồi nhưng chẳng hiểu gì. Mà nói thẳng ra thì – đây đâu phải tiếng người Trái Đất! Cậu sớm đã nhận ra, người này không đơn giản chỉ là "ngoại quốc".
Rất nhanh sau đó, Mặc Tà cũng nhận ra cơ thể nhỏ bé kia đã không còn run rẩy nữa. Với hắn mà nói, phản ứng của tiểu miêu như vậy là điều bình thường – hắn là thú nhân mang dòng máu mãng xà, những ấu thú mẫn cảm khi gặp phải sẽ vô thức bị khí tức mạnh mẽ của hắn dọa sợ.
Nghĩ vậy, hắn cũng không tiếp tục cố gắng làm thân nữa, ít nhất là khi nhóc con còn tỉnh táo. Trước khi rời đi, Mặc Tà dặn dò cậu không được trèo qua vòng bảo hộ, bên ngoài rất nguy hiểm – dù rằng hắn không tin một ấu miêu có thể nhảy qua cái vòng cao ngất đó.
“Ở yên trong này đi. Bên ngoài không phải nơi ngươi có thể sống sót.”
Đợi đến khi người đàn ông kia đi khỏi, Chu Văn như sống lại lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngã người nằm vật xuống tấm thảm lông, cầu mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng, hy vọng khi tỉnh lại sẽ trở về căn phòng quen thuộc của mình.
Có điều, vừa nãy bị hoảng quá độ hay sao mà cậu lại thấy buồn ngủ. Cậu khẽ khép mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ tiếp đi mất… Điều mà cậu quên mất là – ấu thú rất dễ buồn ngủ.
Mặc Tà chỉ chợp mắt được ba tiếng đã tỉnh lại. Là Nguyên soái, hắn vừa từ tuyến phòng thủ ngoài tinh hệ trở về, chưa kịp về quân bộ đã đến thẳng phủ, mà công vụ bên đó vẫn còn chất đống đang đợi xử lý. Ngủ nữa thì thật chẳng ra sao.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn liếc qua chiếc giường em bé. Tiểu miêu vẫn còn cuộn tròn ngủ say sưa trên đó.
Thôi được rồi, coi như hắn không tiện làm phiền lúc này vậy.
Mặc Tà len lén đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng gãi gãi lên tai mèo mềm mại kia. Xong cú “nghiện mèo” ấy, hắn mới chịu rời đi.
Chu Văn bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa. Dù âm thanh ấy rất nhỏ, nhưng với tai thính của loài mèo, chừng đó đã đủ khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn.
Cậu nhìn quanh quất, phát hiện mọi thứ vẫn chẳng thay đổi. Cậu dùng móng vuốt gãi mạnh lên cánh tay mình, kết quả là đau đến mức lăn ra một vòng.
Lưỡi mèo liếm nhẹ lên vết đỏ mới gãi, mắt ngấn nước – cậu đành chấp nhận sự thật là… mình đã biến thành mèo thật rồi.
Người bước vào chính là chú Phòng. Vừa đến gần, ông đã thấy Chu Văn cuộn chăn, trông như thể đang có thù với cái chăn ấy vậy. Chú Phòng không khỏi thầm oán: chủ nhân gì mà tệ quá, nuôi ấu miêu còn không biết đắp chăn cho đàng hoàng, lỡ đâu cuộn chăn quá chặt đến nghẹt thở thì làm sao?
Nghĩ vậy, ông nhẹ nhàng kéo chăn ra. Ai ngờ còn chưa kịp kéo xuống thì đã bị Chu Văn bất ngờ phản công! Tuy vậy, cậu chẳng hề giương vuốt nhọn hay cắn xé gì – chỉ là dùng miếng đệm thịt mềm mềm vỗ mạnh lên tay ông một cái.
Dĩ nhiên là “hung dữ” rồi! Nhưng khi cú vỗ ấy chạm vào, cảm giác mềm mềm êm êm khiến trong lòng chú Phòng… rung động dữ dội.
Editor:
Truyện mới đây~ Thích thì nhớ thêm vào tủ sách nha~ Cùng nhau nuôi mèo, cùng cảm nhận niềm vui nuôi mèo nhé, hahaha!