Tiểu chủ nhân lại chủ động chạm vào người ta! Nhìn kìa, cái móng nhỏ mềm mịn hồng hồng kia —— thật sự quá đáng yêu đi mất!
Trong lòng chú Phòng lập tức nổi cơn si mê. Ông nhẹ nhàng đặt Chu Văn nằm xuống tấm thảm lông mềm phía dưới, rồi khom người nhấc cậu mèo nhỏ ấy lên. Bàn tay lớn của ông ôm trọn cơ thể bé xíu của Chu Văn, cảm giác ấy khiến trái tim của một ông chú trung niên như chú Phòng như muốn nổ tung vì đáng yêu.
“Tiểu chủ nhân à, chủ nhân đã dặn dò rồi, đợi ngươi tỉnh lại sẽ đưa ngươi về phòng mới. Phòng ấy là ta chuẩn bị riêng cho ngươi đấy, đảm bảo ngươi sẽ thích mê.” Chú Phòng lẩm bẩm vừa nói vừa mỉm cười không giấu nổi niềm vui trong lòng.
Chu Văn tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng nhìn nét mặt và thái độ ôn hòa ấy thì cậu có thể đoán được người này không có ý làm hại mình.
Thân thể ấu thú mỏng manh yếu ớt, chú Phòng dù là thú nhân hệ tê giác – da dày thịt béo – nhưng lại cực kỳ cẩn thận khi ôm Chu Văn, chỉ sợ một chút sơ suất sẽ làm gãy xương nhóc con.
Phòng mới được bố trí ngay phòng bên cạnh Mặc Tà. Quãng đường vốn chỉ mười mấy bước chân mà chú Phòng lại đi thành cả trăm bước, bước nào cũng dè chừng, chỉ sợ làm tiểu chủ nhân khó chịu.
Chu Văn được đưa vào phòng mới, vừa vào đã ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng rất dễ chịu, khiến cả người thư giãn hẳn ra.
Chú Phòng tinh ý nhận ra cậu mèo nhỏ đang cứng người bỗng thả lỏng, lập tức đắc ý cười nói: “Tiểu chủ nhân, có vẻ ngươi thích mùi này nhỉ? Đây là hương thú nhũ đấy, nghe nói nó mô phỏng mùi thơm ấm áp của mẹ, khiến mấy bé ấu thú cảm thấy yên tâm hơn.”
Dù Chu Văn không hiểu được tiếng “thú ngữ”, nhưng mùi hương dễ chịu ấy khiến cậu rất hưởng thụ, lập tức kêu lên một tiếng “meo~” đầy hài lòng như đáp lại.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng ngoài tiếng kêu “meo meo”, cậu chẳng thể phát âm được một từ tiếng Trung nào nữa. Biết vậy nên cậu dứt khoát không cố gắng giao tiếp bằng lời nữa, chỉ chăm chú quan sát xung quanh bằng ánh mắt tò mò.
Phòng mà chú Phòng chuẩn bị quả thật rất chu đáo cho một ấu thú. Tất cả những chỗ góc cạnh sắc nhọn đều được bọc lại bằng lớp đệm mềm mại. Còn có một chiếc giường em bé siêu êm, dĩ nhiên vẫn là màu hồng nhạt.
Chu Văn rõ ràng tỏ ra rất “ghét bỏ” chiếc giường màu hường ấy, nhưng chẳng còn cách nào khác – chú Phòng rất thích. Trẻ con thì phải phấn nộn một chút mới dễ thương!
Đang lúc Chu Văn làm quen với căn phòng mới, hai nữ giúp việc bước vào. Một là thú nhân tai thỏ tên là Hoa Nhài, người còn lại là thú nhân chim oanh vàng tên Anna.
Hoa Nhài dịu dàng nhẹ nhàng, cẩn thận ôm Chu Văn vào lòng rồi dùng núm * cao su đút sữa cho cậu uống. Anna thì năng động hoạt bát hơn, thích chạy tới chạy lui, làm quen và giới thiệu đủ thứ với cậu mèo nhỏ.
Nhờ có hai người họ mà chỉ trong nửa ngày, Chu Văn đã bắt đầu hiểu được vài từ đơn giản trong thứ ngôn ngữ “thú giới”.
Tất nhiên, bảo nói thì vẫn chưa nói được.
Trong khi ở quân bộ bận rộn đến mức chân không chạm đất, Nguyên soái Mặc Tà lại bất ngờ trở về phủ nguyên soái vào nửa đêm. Thực ra hắn có phòng riêng ở quân bộ, chẳng cần thiết phải về gấp. Nhưng khi nghĩ tới tiểu miêu đã từng sợ mình, trong lòng hắn lại thấy có chút không yên.
Người ta vẫn nói ấu thú thường thân thiết hơn với những ai hay ở bên cạnh chúng. Nếu hắn cứ để mặc không xuất hiện, lỡ đâu nhóc con lại càng sợ hắn hơn thì sao?
Không cần đắn đo thêm gì nữa, Mặc Tà lập tức cưỡi chiếc phi hành khí cực kỳ hoang dại của mình, xé gió quay về phủ nguyên soái trong đêm tối.
Khi biết Chu Văn đã chuyển sang phòng mới, việc đầu tiên hắn làm là đến xem tình hình.
Vì buổi chiều bị dọa hoảng một trận, Chu Văn đã ngủ từ sớm. Dù Mặc Tà bước vào phòng cũng chẳng làm phiền giấc ngủ của cậu.
Tiểu miêu vẫn cuộn tròn trong ổ, lần này còn được đắp kín bằng chiếc chăn nhỏ mềm mại. Mặc Tà thấy vậy bèn mạnh dạn hơn chút, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đầu cậu.
Cậu mèo nhỏ vẫn không có phản ứng.
Đúng như dự đoán, khi ngủ sâu thì tiểu gia hỏa dễ tiếp cận hơn nhiều.
Mặc Tà kéo chiếc ghế ngồi cạnh giường, rồi tiếp tục dùng tay gãi gãi dưới cằm Chu Văn. Cậu vẫn chẳng tỉnh, thậm chí vì được vuốt ve thoải mái quá mà còn khẽ kêu mấy tiếng mơ màng đầy mãn nguyện.