Phù Đạo sơn nhân không nói nên lời, trái tim vẫn lơ lửng trên cao chưa hề hạ xuống, lại như tự nhiên bị một mũi kiếm đâm thủng.

Vậy là thiếu thật?

Dường như không nhìn thấy vẻ mặt của Phù Đạo sơn nhân, trong đôi mắt vẩn đục của ông già có quá nhiều bể dâu phức tạp.

"Vừa rồi các ngươi nói chuyện, lão bất tử này cũng có nghe thấy. Người sau khi chết, hồn vía lìa xác, tự do trên thế gian. Thân thể chỉ còn lại xác không, sẽ dần dần thối rữa, biến mất, hóa thành bùn đất, tiêu tan trong thế gian. Đây là một loại tiêu tan, tan rã. Kinh mạch tan trong gân cốt, khiếu huyệt tan trong máu thịt, cuối cùng hóa thành một thể, hoặc bị rắn trùng chuột kiến ăn mất, hoặc bị sương gió mưa tuyết hòa tan".

Thi thể, không có kinh mạch, không có khiếu huyệt.

"Nhưng nó đã sống lại rồi..."

Phù Đạo sơn nhân nhìn chằm chằm Kiến Sầu đang nằm, trong lòng khó có thể chấp nhận.

Ông già gật đầu: "Chính là nhờ ngươi tụ hồn nên nó mới sống lại. Người sống lại, cho nên máu thịt sinh ra, kinh mạch phân chia, khiếu huyệt xuất hiện. Chỉ có điều hồn vía nó thiếu hụt..."

"Ba hồn có thể rời xác, nhưng bảy vía gắn liền với thân. Nếu không còn đủ ba hồn bảy vía, làm sao người ta có thể sống được?"

Cho nên nếu thiếu hồn vía thì Kiến Sầu sao có thể chết rồi sống lại được?"

Phù Đạo sơn nhân cũng có chỗ không hiểu.

Ông già nói: "Trong ba hồn, thiên hồn thiếu ba phần, địa hồn không thiếu, mệnh hồn thiếu một phần. Trong bảy vía, vía thứ nhất thiên xung, vía thứ hai linh tuệ, vía thứ ba khí, vứa thứ bốn lực, vía thứ năm trung khu đều không thiếu, vía thứ bảy anh thiếu ba phần".

Vừa rồi ông ta đã xem tình hình hồn phách của Kiến Sầu bây giờ, khi đó cũng kinh ngạc vô cùng.

"Ba hồn bảy vía của nó đều còn nhưng lại không đầy đủ. Có thể tụ hồn vía về người sống lại là may mắn của ngươi, gặp phải huyệt mộ kín gió tụ khí, hồn vía tách ra chưa bị mang đi. Chỉ có điều huyệt mộ kín gió tụ khí dễ sinh ra vật yêu ma quỷ quái, chúng thấy hồn vía người lạ liền ăn mất vài phần cũng chưa biết chừng".

Nói chính xác thì đây là khả năng lớn nhất.

"Cho nên nó dù vẫn sống lại nhưng thực ra hồn vía đều khuyết thiếu, máu thịt đầy đủ nhưng chỉ có hình thù chứ không phân chia kinh mạch, khiếu huyệt không xuất hiện. Trong thân thể nó căn bản không có kinh mạch, tất cả cái gọi là tu luyện chẳng qua là suy nghĩ chủ quan của nó, nó dựa vào linh lực mà tạo ra. Nó nghĩ rằng đó là kinh mạch, đó là khiếu huyệt".

Những lời này nếu lộ ra ngoài sẽ khiến rất nhiều người kinh hãi.

Kiến Sầu tu thành thiên bàn nhưng kì thực trong thân thể không có kinh mạch, cũng không có khiếu huyệt.

Trịnh Yêu bên dưới đã trợn mắt há mồm.

Ánh mắt già nua của ông già chuyển sang người Phù Đạo sơn nhân.

"Tóm lại là nếu trước khi tu hành, đồ đệ của ngươi đã xem sơ đồ kinh mạch, khiếu huyệt trong cơ thể người, nó sẽ cho rằng kinh mạch khiếu huyệt trong thân thể mình cũng giống như thế, vì thế lại tạo ra những kinh mạch, những khiếu huyệt trong thân thể đã tan rã. Chỉ cần nó muốn là sẽ có, cho nên khi nó tính toán, chỉ cần tự tin với tính toán của mình là nhất định có thể thành công, cho nên có thể thắp sáng tất cả tuyến khôn".

Phù Đạo sơn nhân đứng ở đó, hồi lâu không nói gì.

Lão tu hành đã lâu, chẳng lẽ lại không hiểu bản chất của chuyện này?

Đúng là bởi vì trong người không có kinh mạch khiếu huyệt, thành ra khắp nơi đều là kinh mạch khiếu huyệt. Cho nên đạo ấn đó, nàng chỉ cần tính đúng quỹ tích là có thể thành công luôn ngay lần đầu tiên thí nghiệm.

Dùng chân hay dùng tay dường như cũng chỉ có chênh lệch rất nhỏ về uy lực.

Chỉ có điều...

Đầu lưỡi Phù Đạo sơn nhân lại đắng nghét.

"Nhưng qua xuất khiếu có kiếp vấn tâm, đến nhập thế chính là tu tâm..."

Ông già cũng yên lặng rất lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Cho nên đứa đồ nhi này của ngươi, từ xuất khiếu trở xuống có tốc độ tu luyện kinh người, tu hành, đạo ấn đều cực kì thuận lợi, nếu giao chiến với người khác sẽ có sức tấn công rất mạnh. Từ xuất khiếu trở xuống, khó gặp địch thủ. Một khi đến vấn tâm, chết chắc".

Từ xuất khiếu trở xuống, khó gặp địch thủ.

Một khi đến vấn tâm, chết chắc.

Chỉ vì hồn phách của Kiến Sầu thiếu khuyết, không thể tu tâm, càng không thể chống lại được đạo kiếp vấn tâm hung hiểm.

Phù Đạo sơn nhân không nói tiếp, chỉ cúi người khom lưng bế Kiến Sầu lên, bước ra một bước đến các tế đàn hơn mười trượng.

Lão đi về phía trước, bước chân nặng nề, thân thể gầy gò như dây cung kéo căng, rất căng.

Dường như nếu không căng ra như vậy, lão sẽ lập tức sụp đổ.

Nhìn Phù Đạo sơn nhân dần dần biến mất trong bóng tối hư vô, Trịnh Yêu vẫn đứng tại chỗ không đi.

Ông già thở dài một tiếng, rất phức tạp.

"Sáu trăm năm rồi, không ngờ tu vi của hắn lại thụt lùi... Cần gì phải khổ thế?"

Trịnh Yêu nghe vậy quay đầu lại nhìn: "Tính khí sư bá luôn luôn như vậy".

"Luôn luôn?" Ông già nghe xong không khỏi cười thành tiếng, âm thanh nặng nề: "Cái tính tình chó má của hắn bây giờ đã tốt hơn ngày xưa nhiều lắm rồi".

Tính tình chó má...

Cũng chỉ có ngài dám nói như vậy.

Trịnh Yêu không dám nói tiếp, chỉ vái ông già một cái: "Lão tổ tông, Kiến Sầu sư tỷ bây giờ là thiên hư chi thể, hồn vía lại thiếu khuyết, chẳng lẽ không có phương pháp nào để bù đắp cho đầy đủ hay sao?"

"Tất cả những chuyện liên quan đến hồn vía đều dính dáng đến sự huyền ảo của thiên đạo, không phải Cực Vực không thể trả lời. Có điều trận chiến sáu trăm năm trước, Nhai Sơn đã hao hết tinh nhuệ, chúng ta không hỏi nổi nữa..." Ông già chậm rãi nhắm mắt lại: "Trời phú, trời tị, kì thực không có gì khác nhau. Con bé này nếu muốn sống lâu một chút thì tốt nhất nên tu luyện chậm một chút".

Nói xong, mí mắt lão đã triệt để khép lại.

Thế là máu thịt trên người dần dần tan biến, trên Di Thiên kính to lớn giữa tế đàn chỉ còn lại một bộ xương khô.

Trịnh Yêu nhìn rất lâu, nhớ tới bước chân nặng nề của Phù Đạo sơn nhân, cũng thở dài một tiếng.

Hắn cũng chậm rãi đi vào trong bóng tối, biến mất.

Chỉ một lát sau, trên nền Lãm Nguyệt điện xuất hiện sóng gợn lăn tăn.

Thân hình Trịnh Yêu từ từ ngưng tụ, đứng trên Lãm Nguyệt điện nhìn quanh không có ai, đoán rằng Phù Đạo sơn nhân đã mang Kiến Sầu về rồi.

Lúc mở mắt ra, ánh sáng xung quanh hơi nhạt nhòa, Kiến Sầu tạm thời còn chưa phản ứng lại được.

Đây là phòng của nàng.

Trong chiếc bát ngọc kì lạ vẫn có ngọn lửa sáng ngời không bao giờ tắt.

Kiến Sầu ngồi dậy, cảm thấy toàn thân khoan khoái, lại không có một chút đau nhức nào.

Nàng gõ gõ huyệt thái dương, tỉ mỉ hồi tưởng lại mới lờ mờ nhớ ra mình ngất xỉu vì kiệt lực lúc thử đạo ấn trên Lãm Nguyệt điện.

Bây giờ xuất hiện trong phòng mình, chắc là Phù Đạo sơn nhân đưa mình về.

Đối với dị trạng xuất hiện khi đó, Kiến Sầu vô cùng khó hiểu. Dùng chân được, dùng tay cũng không sao? Đạo ấn đó thật là kì quái.

Nàng từ trên giường đứng dậy đi ra cửa, phát hiện chỗ bị mình một cước đạp thủng hôm trước đã được sửa chữa. Lỗ thủng to lớn hình bàn chân không ngờ đã biến mất không còn một dấu vết nào trên vách núi đá Nhai Sơn.

Kiến Sầu mở cửa ra, quay đầu lại nhìn tấm biển gỗ treo trên cửa, hoa văn tinh xảo, ba chữ "Tàng kinh các" đã biến mất, thay vào đó là hai chữ Kiến Sầu.

Chắc là tàng kinh các đã bị Phù Đạo sơn nhân thu mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play