Năm tầng trước chỉ cần sức mạnh đầy đủ, khi cơ duyên đến liền có thể đột phá. Nhưng khi đột phá Xuất Khiếu kì tới cảnh giới nhập thế lại xuất hiện một đạo kiếp cực kì hung hiểm, các tu sĩ gọi đạo kiếp này là vấn tâm.

Sau đạo kiếp vấn tâm, người thất bại biến thành tro bụi, người thành công rộng bước thênh thang.

từ đó trở đi, sức mạnh chỉ xếp thứ hai, thể ngộ và cảm nhận mới là quan trọng nhất.

Trước xuất khiếu chính là "thân" của tu sĩ tách khỏi phàm trần. Sau xuất khiếu chính là "tâm" của tu sĩ tách khỏi phàm trần.

Cho nên từ nhập thế hạ xuống xuất khiếu không chỉ đơn giản là rơi xuống một cảnh giới.

Không dễ gì vượt qua được, ba trăm năm sau không tăng mà lại giảm, chỉ sợ là tâm cảnh xảy ra vấn đề.

Chuyện này mà nói ra, cả giới tu hành cũng không có người nào dám tin.

Nhưng tất cả những chuyện này lại xảy ra trước mắt Trịnh Yêu.

Hắn do dự muốn vãn hồi câu nói vừa rồi, lại không nghĩ rằng Phù Đạo sơn nhân dường như không hề quan tâm.

Phù Đạo sơn nhân bây giờ cảnh giới chỉ là Xuất Khiếu kì, tu vi của "tâm" không đủ, làm sao có thể xem "hồn vía" của người khác?

Nói cho cùng thì cũng chỉ có thể xin lão tổ tông giúp đỡ.

Trịnh Yêu thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, nói: "Vậy có nghĩa sư bá nghi ngờ lúc tụ hồn cho đại sư tỷ có sai lầm gì đó?"

"Không phải là sai lầm, mà là luân hồi".

Phù Đạo sơn nhân lấy ra một chiếc đùi gà, chậm rãi gặm.

"Cô đảo nhân gian không giống đại địa Thập Cửu Châu ta. Chim chín đầu đã chết, từ đó giới tu hành không có luân hồi. Nhưng cô đảo nhân gian lại vẫn có luân hồi... Người chết, ba hồn bảy vía về luân hồi. Nơi ta phát hiện Kiến Sầu nha đầu kín gió tụ khí cho nên hồn vía không tiêu tan. Trong trận chiến Cực Vực mười giáp trước, ta đã học lỏm được đám ma quỷ đó vài phép thuật cho nên có thể tụ hồn phàm... Đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ. Cực Vực luôn luôn thần bí, sơn nhân ta cũng chỉ biết cách dùng chứ không biết nguyên lý của nó".

Chim chín đầu đã chết, từ đó trở đi giới tu hành không có luân hồi.

Cho nên tu sĩ mà chết thì chính là thật sự thân tử đạo tiêu.

Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến chiến dịch mười giáp trước, Trịnh Yêu nghe mà không nói chen vào.

Lúc ta phát hiện Kiến Sầu nha đầu, nó đã chết được ba ngày..."

Lời này nghe có vẻ hơi kì quái.

Phù Đạo sơn nhân nói xong, chính mình cũng ngây ra một hồi lâu.

Sau đó lão dùng ngón tay đầy mỡ gãi gãi cằm, đột nhiên suy tư: "Ngươi nói xem, đây có phải một biện pháp tốt để tạo ra hàng loạt thiên tài không? Giết chết người ta, vùi xuống một chõ tụ khí, sau đó chờ một thời gian rồi móc lên, tụ hồn sống lại, thế là sẽ có thiên bàn và thiên hư chi thể?"

"..."

Vừa rồi còn đang nói chuyện của đại sư tỷ Kiến Sầu cơ mà!

Tại sao thoáng cái đã chuyển sang đề tài này rồi?

Trịnh Yêu sững sờ rất lâu không phản ứng lại được. Hắn thật sự cho rằng, luận đạo hạnh thì mình còn kém Phù Đạo sư bá quá xa, quá xa!

Như bản lãnh đổi đề tài mà không hề chớp mắt này, mình quả thật không làm được.

Có điều...

Trịnh Yêu cũng học tư thế Phù Đạo sơn nhân, vuốt vuốt cằm, cũng suy tư: "Thực ra cũng không phải là không thể được, như vậy bồi dưỡng ra một loạt đệ tử, quả thực có thể coi là vô địch".

Ngẫm lại xem, tốc độ của Kiến Sầu sư tỷ thế nào?

Mười ba ngày phong bàn trúc cơ, còn là thiên bàn. Sau đó tu hành một đạo ấn thần bí lại có thể vận chuyển tự nhiên, uy lực vô cùng lớn, hơn nữa, các bộ phận thân thể đều có thể sử dụng, có thể nói là nghịch thiên.

Nếu có thêm một đám Kiến Sầu sư tỷ...

Trịnh Yêu không nhịn được tự sướng, hai mắt sáng lên.

Hai người bên dưới càng nói chuyện càng nhảm nhí, ông già được bọn họ gọi là "lão tổ tông" bên trên lại chậm rãi giơ bàn tay lên.

Chiếc gương đồng dưới thân ông ta đột nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu dài u u. Bụi bặm phủ bên trên dần dần bị chấn động văng ra như sương mù.

Kim quang như nước hồ tràn bờ nhanh chóng lan rộng.

Kiến Sầu nằm trên hồ nước lấp lánh ánh vàng này.

Ông già nhắm mắt lại, lúc này lại hóa thành bộ xương khô.

Năm ngón tay xương khô ấn xuống mặt gương Di Thiên kính, không ngờ Di Thiên kính lại gợn sóng, thân thể Kiến Sầu cũng theo đó mà phát ra ánh sáng mơ hồ.

Rất khó diễn tả đó là một loại ánh sáng như thế nào, dường như hữu hình, lại như vô hình.

Từng đám khí từ mi tâm nàng lan rộng ra...

Trong không gian dưới đất rộng mênh mông, những nơi khác đều như chìm trong hư không vô tận, chỉ có tế đàn này là chân thật.

Kim quang rực rỡ chiếu khắp bốn phương tám hướng.

Thế là cuối cùng có thể dần dần thấy rõ, không gian này cũng có đỉnh, đá núi uốn lượn, nhũ đá rủ xuống, phản xạ ánh sáng mênh mang từ tế đàn phía dưới, nhất thời cũng trở nên chân thực.

Trên mái vòm phía trước tế đàn có một mũi kiếm lộ ra, dường như đã cắm ở đó rất lâu rồi, lưỡi kiếm sáng loáng cũng bị nhũ đá bao phủ.

Còn phía sau tế đàn thì có một hình lăng trụ to lớn giống như một thân kiếm khổng lồ từ trên mái vòm cắm thẳng xuống dưới nền đất, xuyên qua cả không gian này.

Mượn ánh sáng này, Phù Đạo sơn nhân cũng nhìn bốn phía.

Lão rất rõ đây là đâu. Chỗ mũi kiếm đâm xuống, bên trên chính là vị trí của Bạt Kiếm đài Nhai Sơn.

Nơi này là ở dưới Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn, sự tồn tại của nó gần như không có đệ tử thông thường nào biết.

Dần dần ánh vàng chiếu sáng xung quanh trở nên ảm đạm rồi tiêu tan.

Phù Đạo sơn nhân lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn rồi đứng dậy. Hư ảnh lóe lên, lúc xuất hiện trở lại thì đã đứng trên tế đàn rộng rãi đó rồi.

"Xong rồi à?"

Chính giữa Di Thiên kính, ông già chậm rãi thu tay lại, đồng thời mở mắt ra. Máu thịt lại dần xuất hiện trên bộ xương khô, năm ngón tay xương cũng biến thành năm ngón tay già nua nhăn nheo.

Ông ta gật đầu, trầm giọng nói: "Con bé này... hồn vía không đủ".

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play