Nàng đứng trước cửa phòng mình nhìn xuống phía dưới, lúc này đã là chiều tối, lại không ngừng có hào quang các màu từ trên vách núi đá bay xuống Linh Chiếu đỉnh.

Trước Quy Hạc tỉnh đứng không ít người, Kiến Sầu đếm sơ sơ thấy có khoảng hai mươi người.

Phù Đạo sơn nhân ngồi bên cạnh Quy Hạc tỉnh, hai chân ngâm dưới nước, trong tay cầm cây gậy trúc nhỏ, đang chơi đùa với con ngỗng trắng bơi trên mặt nước.

Con ngỗng trắng quay đầu, thật sự không buồn để ý đến lão già này, chân đạp mấy cái dưới nước liền quay mông lại bơi sang bên cạnh.

Một vệt sáng như lưu li màu vàng đáp xuống bên người, Phù Đạo sơn nhân rất thiếu kiên nhẫn, không quay đầu lại đã nói luôn: "Đúng là không ra sao, đừng có tới hỏi ta nữa! Những pháp bảo bọn Kim Đan kì làm mất, nếu có lí do chính đáng thì dẫn đến mở kho vũ khí, không có lí do chính đáng thì tự mình đi tìm. Phiền quá!"

"..."

Kiến Sầu ngẩn ra, nhìn xung quanh một lượt thấy trong đội ngũ hai mươi người đó có cả Khúc Chính Phong.

Khúc Chính Phong cũng nhìn thấy Kiến Sầu, cách mọi người khẽ gật đầu với nàng.

Kiến Sầu gật đầu đáp lễ, sau đó quay lại vỗ vai Phù Đạo sơn nhân: "Sư phụ!"

Phù Đạo sơn nhân quay lại định cho nàng một cái gậy trúc vào đầu, không ngờ người gọi lão lại là Kiến Sầu.

Đây đúng là một bất ngờ rất lớn.

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt lão lại có vài phần bối rối.

Có điều Phù Đạo sơn nhân nhanh chóng làm bộ nghiến răng nghiến lợi, tức giận không thôi: "Kiến Sầu nha đầu giỏi lắm, ngủ bao nhiêu lâu, vừa tỉnh dậy đã dến dọa sư phụ ngươi rồi! Ngươi thích bắt nạt người già thật đấy à?"

Ơ...

Kiến Sầu rất muốn hỏi: Ngài cũng xem như là người già sao?

Nhưng nàng sợ bị đánh cho nên không dám hỏi.

"Thì đồ nhi vừa mới tỉnh, thấy bên ngoài rất náo nhiệt, lại nhìn thấy sư phụ ở dưới này nên đồ nhi tới ngay mà. Nhân tiện còn có mấy vấn đề cần thỉnh giáo sư phụ".

Đạo ấn không phải chuyện nhỏ, dù sao Kiến Sầu cũng phải biết nguyên nhân.

Phù Đạo sơn nhân nhanh chóng đảo con ngươi, sau đó thở dài mệt mỏi.

Lão chống khuỷu tay lên đùi, cúi người xuống, bàn tay chống cằm nhìn Kiến Sầu: "Ngươi ngủ sáu ngày rồi. Sáu ngày nay sơn nhân ta rất bận, không dễ gì mới được nhàn rỗi một chút. Ngươi không thể buông tha cho sư phụ hay sao? Hay là ta kiếm việc gì đó cho ngươi làm?"

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên.

Kiến Sầu cũng thấy tò mò: "Việc gì?"

Phù Đạo sơn nhân thấy có hi vọng, vội vàng quay về phía Khúc Chính Phong gọi: "Lão Nhị, lại đây!"

Khúc Chính Phong đang nói chuyện với các đệ tử Nhai Sơn khác, nghe thấy tiếng gọi liền phất tay với đệ tử trước mặt, đi tới bên Quy Hạc tỉnh, dừng lại trước mặt Phù Đạo sơn nhân vái chào: "Sư tôn!"

Phù Đạo sơn nhân chỉ Kiến Sầu, nói: "Hôm nay mở kho vũ khí, con nhóc này còn không có pháp khí vừa tay. Ngươi dẫn nó đi chọn một món".

Kho vũ khí? Pháp khí?

Kiến Sầu hiểu ra, thì ra rất nhiều người tụ tập ở đây là chuẩn bị đi chọn lựa pháp khí.

Pháp khí của Nhai Sơn không phải tự mình kiếm mà do tông môn phát cho?

Nàng quay sang nhìn Khúc Chính Phong, chuyện đạo ấn đã quên béng từ lúc nào.

Khúc Chính Phong ngẩn ra, quay sang nhìn về phía Kiến Sầu theo hướng tay Phù Đạo sơn nhân chỉ.

Đích xác, hôm đó lúc đối chiến Chu Bảo Châu trên Bạt Kiếm đài, Kiến Sầu cũng chỉ có một chiếc Lý Ngoại Kính, thậm chí ngay cả một thanh kiếm cũng không có, vì vậy cuối cùng...

Chỉ có thể giơ chân đạp!

Khụ khụ...

Bây giờ chuyện đại sư bá Kiến Sầu một lời không hợp liền giơ chân đạp có thể nói là đã lan truyền khắp các đệ tử Nhai Sơn.

Thậm chí có người lắm chuyện còn đặt cho Kiến Sầu một cái danh hiệu mới: Phái nhấc chân Nhai Sơn!

Kiếm của phái rút kiếm, chân của phái nhấc chân đều là những danh hiệu hay.

Đủ loại đồn đại mấy ngày nay hiện lên trong lòng, đáy mắt Khúc Chính Phong cũng có ánh sáng lóe lên.

Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Đích xác là thế. Kiến Sầu sư tỷ bây giờ cũng coi như là một nhân vật có số má trong phái rút kiếm Nhai Sơn ta, nếu vẫn không có một thanh kiếm thì thật sự không tốt lắm. Vậy cứ theo sư tôn nói, lần này mở kho vũ khí liền dẫn Kiến Sầu sư tỷ đi theo".

Một lời không hợp là rút kiếm, sao có thể không có kiếm?

Kiến Sầu nhìn về phía một đám đệ tử đứng sau lưng Khúc Chính Phong, đều là đệ tử Nhai Sơn, tu vi phần lớn không cao, đa số mới trúc cơ, hình như cũng có mấy Kim Đan kì.

Lúc nàng đưa mắt nhìn mọi người, mọi người đều đang nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn một người trong truyền thuyết.

Kiến Sầu cảm thấy hơi kinh hãi, lại vội vàng thu ánh mắt. Nghĩ đến kiếm, trong lòng lại có một cảm giác khó tả.

Ta cũng có thể có một thanh kiếm rồi sao?

Khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười, Kiến Sầu cung kính thi lễ với Phù Đạo sơn nhân: "Đồ nhi đa tạ sư phụ, vậy..."

Nghiêng đầu nhìn Khúc Chính Phong, nàng cười nói: "Vậy làm phiền Khúc sư đệ".

Khúc Chính Phong gật đầu: "Mời sư tỷ đi theo ta, bây giờ chúng ta xuất phát luôn".

Kiến Sầu theo hắn, đi cùng một đám đệ tử Nhai Sơn đó.

Phù Đạo sơn nhân ngồi bên cạnh Quy Hạc tỉnh, chân ngâm dưới nước, cảm giác lạnh buốt.

Lão nhìn dáng vẻ Kiến Sầu đứng giữa rất nhiều đệ tử Nhai Sơn, chậm rãi buông ánh mắt xuống.

Xuất khiếu trở xuống không có đối thủ.

Nghe thật oách biết bao.

Như Kiến Sầu lúc này, vạn người cùng nhìn, vạn người ngưỡng mộ, vạn ánh sáng chiếu rọi.

"Ôi..."

Thở dài một hơi, Phù Đạo sơn nhân cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.

Lại một vệt sáng đáp xuống, Thẩm Cữu đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, thoáng nhìn đám người chuẩn bị đi, mở miệng nói: "Sư phụ, trong Tả Tam Thiên Trung Vực bây giờ đã lan truyền tin đồn, nói nữ tu sĩ mới nhập môn của Nhai Sơn ta mười ba ngày trúc cơ, còn có thiên bàn".

"Lan truyền rồi à?"

Phù Đạo sơn nhân nghe thấy lời này, da đầu lập tức ngứa ngáy.

Sao có thể như vậy được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play