"Tặc tặc tặc, đúng là bất ngờ. Thẩm Cữu ta lúc nào cũng tự phụ thông minh, cuối cùng suýt nữa bị nhị sư huynh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lợi hại, lợi hại! Thiếu chút nữa ta đã đến tìm Kiến Sầu sư tỷ đòi lại Thiên Hỏa Trản rồi, không ngờ Thiên Hỏa Trản căn bản không hề rời khỏi phòng ta".

Cuối cùng Khúc Chính Phong cũng cười.

"Giờ mới phát hiện à?"

"Hình như là hơi chậm một chút".

Thẩm Cữu nhìn chiếc bát nhỏ trong tay đầy chán ghét, sau đó nhét chiếc bát vào trong tay áo biến mất. Hắn đi tới ôm vai Khúc Chính Phong, vỗ vỗ, cười gian trá: "Có điều, ta nói này, nhị sư huynh đúng là không thẳng thắn gì cả. Muốn tìm ta đánh nhau thì cứ nói thẳng là được. Ta biết nhị sư huynh vẫn không phải người của phái rút kiếm bọn ta, nhưng... thỉnh thoảng phá vỡ nguyên tắc, rút kiếm đánh nhau chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao? Cần gì phải vòng vo bắt ta chủ động rút kiếm chứ?"

"..."

Khúc Chính Phong không nói gì, chỉ đưa tay gạt tay Thẩm Cữu đang đặt trên vai mình ra.

Hắn có hai hàng lông mày dài, đôi mắt hẹp, phong độ ngời ngời.

"Không phải ta cố ý ép ngươi rút kiếm, chẳng qua là ghét ngươi mà thôi".

Thẩm Cữu sửng sốt nhìn bàn tay mình bị gạt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Khúc Chính Phong.

Vẻ mặt Khúc Chính Phong lạnh nhạt, lời vừa nói là thật hay giả, Thẩm Cữu không thể phân biệt được.

"Nhị sư huynh, ngươi..."

Thẩm Cữu muốn nói gì đó.

Khúc Chính Phong buông mí mắt đi thẳng về phía trước, không thèm để ý đến Thẩm Cữu nữa.

Thẩm Cữu cuối cùng cũng nổi giận.

Hắn đứng yên tại chỗ, quay lại nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Bước chân Khúc Chính Phong khựng lại nhưng hắn không dừng bước mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Cữu nghiến răng, lửa giận trong lòng bốc cao.

Vị nhị sư huynh này vốn là đại sư huynh của bọn họ, từ trước đến nay vẫn giấu kĩ không lộ, bị đám sư đệ nói là đồ tim đen.

Nhưng Thẩm Cữu cảm thấy Khúc Chính Phong làm việc chu đáo, tâm tư tinh tế, thường có thể nghĩ đến những chuyện người khác không thể nghĩ đến, cũng không buồn nghĩ đến, là một người chín chắn hiếm thấy trong các sư huynh đệ.

Đồng thời Khúc Chính Phong cũng là đồ đệ được Phù Đạo sơn nhân thu nhận sớm nhất.

Thẩm Cữu mới trở thành đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân được hơn ba trăm năm mươi năm, trong đó có ba trăm năm Phù Đạo sơn nhân không ở Nhai Sơn.

Nhưng nghe tam sư huynh Khấu Khiêm nói, Khúc Chính Phong là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân được hơn sáu trăm tám mươi năm rồi.

Hắn không phải người có thiên phú trác tuyệt nhất trong các sư huynh đệ, lại là người bây giờ có tu vi cao nhất, thậm chí đã sắp đuổi kịp Phù Đạo sơn nhân.

Thẩm Cữu cảm thấy Khúc Chính Phong dù chu đáo, bình thường rất ít khi nói đùa, không giống những người còn lại, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ...

Thiện ý của hắn lại bị Khúc Chính Phong đáp lại bằng một câu ác độc "Chẳng qua là ghét ngươi mà thôi".

Khúc Chính Phong đã kẹt ở cửa ải nguyên anh đại viên mãn rất lâu rồi.

Từ nguyên anh đến xuất khiếu không phải là một việc đơn giản, Thẩm Cữu cho rằng hắn cần chiến đấu để tìm linh cảm thăng cấp.

Xem ra...

Hắn đã nghĩ sai rồi.

Nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong càng ngày càng xa, lửa giận trong lòng Thẩm Cữu cũng ngày càng bốc cao.

Hắn không thể chịu nổi, cuối cùng lớn giọng gọi theo: "Ghét ta cũng được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Có phải ngươi cũng không thích cả đại sư tỷ đúng không?"

Hỏi xong chính Thẩm Cữu cũng sửng sốt.

Khúc Chính Phong vẫn đang đi đều đều cuối cùng dừng bước.

Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn Thẩm Cữu đứng ở chỗ cũ một cái, khóe miệng có nụ cười mơ hồ, giọng nói lành lạnh: "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được".

Dứt lời lại không thèm quan tâm nữa, một vệt sáng màu lam đậm lóe lên dưới chân, sau đó hắn ngự kiếm bay đi.

Tại sao mình tự nhiên lại hỏi một câu như vậy?

Thẩm Cữu đột nhiên muốn cho chính mình một cái tát.

Nhưng mà...

Sau khi hỏi ra, hắn lại thầm cảm thấy câu hỏi của mình không sai.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn cực kì khó chịu, khó chịu đến mức sắp phát điên.

Ầm...

Thẩm Cữu phát hiện gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lãm Nguyệt điện mãi trên cao.

Một khí thế kinh khủng từ Lãm Nguyệt điện trước núi ầm ầm tràn tới, Thẩm Cữu lại cảm thấy bên tai dường như có tiếng chim ưng giương cánh rít gào thê lương.

Hư ảnh bàn tay chậm rãi đẩy ra.

Một trảo ấn lập tức đuổi theo, lại không kịp ngăn cản, dù rất mạnh mẽ nhưng cũng không hoàn toàn chặn lại được hư ảnh bàn tay đó.

Mái lưu li cong cong của Lãm Nguyệt điện bị hư ảnh này đánh vỡ một góc rơi xuống rào rào.

Hư ảnh đó tiếp tục đánh tới phía trước, xé toang vô số đám mây, không biết bay ra bao xa mới tiêu tan hết.

Cảnh này cực kì quen thuộc.

Thẩm Cữu cảm thấy lông măng toàn thân dựng đứng, gần như lập tức nghĩ ngay đến Kiến Sầu.

Còn cả hư ảnh vuốt ưng đó nữa1

Nếu hắn nhớ không lầm thì đó là một thức trong "sơn ưng vỗ cánh" của Phù Đạo sơn nhân.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Cữu chỉ do dự một lát ở chỗ cũ rồi lập tức bay lên, hóa thành một vệt sáng ngự không bay tới Lãm Nguyệt điện.

Lần này hắn đi vào từ cổng trước Lãm Nguyệt điện. Thoáng cái đã đứng lại trước thềm điện, một chút nhìn vào bên trong.

Trên mặt đất rất sạch sẽ, chỉ con trong có không khí dường như có mùi máu tanh.

Cây đèn đồng đứng lặng, ánh lửa trong lò đồng hừng hực.

Vẫn là Lãm Nguyệt điện tầm thường như cũ, dường như không có thay đổi gì.

Chỉ có điều...

Thẩm Cữu nhớ rất rõ, cảnh tượng vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của mình. Vừa rồi Kiến Sầu đại sư tỷ và Phù Đạo sơn nhân nhất định đều đang ở trong Lãm Nguyệt điện này.

Hắn nhớ trước đó Kiến Sầu sư tỷ bị Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn gọi vào, hình như là cần hỏi chuyện gì đó.

Theo lí thuyết, lúc này trong điện nên có ba người.

Nhưng bây giờ lại không thấy một ai.

Chậm rãi đi vào, Thẩm Cữu đi một vòng tìm kiếm.

Cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống nền nhà bóng loáng dưới lòng bàn chân mình.

"Chẳng lẽ là đến chỗ đó rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play