Giang Linh cố gắng giải thích.
Trong tình huống lúc đó, bất cứ người nào cũng không cho rằng Kiến Sầu có thiện ý đối với bọn họ.
Nếu ba người này đều mất mạng ở Nhai Sơn thì mới là thật sự được không bằng mất.
"Khi đó chúng ta hoàn toàn không có lựa chọn khác, muốn thoát thân chỉ có thể cúi đầu với Nhai Sơn. Nếu bọn họ giận dữ muốn tính sổ với Tiễn Chúc phái ta thì biết làm thế nào cho phải? Với sức mạnh của Nhai Sơn, chúng ta căn bản..."
"Câm miệng!"
Chu Bảo Châu cắn răng bước tới tóm cái cằm trắng muốt của Giang Linh, cười cay nghiệt.
"Nhai Sơn? Ngươi cho rằng Nhai Sơn là cái gì? Ngươi biết cái gì?"
"Chu sư tỷ..."
Giang Linh nhìn hình ảnh trước mắt, hơi ngỡ ngàng.
Cô bé đưa mắt nhìn nữ tu sĩ còn lại tìm kiếm sự giúp đỡ.
Không ngờ đối phương lại lùi một bước, hơi sợ hãi nhìn Chu Bảo Châu lúc này.
Chu Bảo Châu đã bị thương, trên đường về đã khôi phục được một chút sức lực. Nếu lúc này Giang Linh phản kháng, Chu Bảo Châu nhất định không phải đối thủ.
Nhưng cô bé không dám.
Ở Tiễn Chúc phái, địa vị của Chu Bảo Châu chỉ thấp hơn Hứa Lam Nhi. Có trời mới biết nếu đắc tội Chu Bảo Châu thì sau khi về sẽ có kết cục thế nào.
Giang Linh run lên, giọng nói nghẹn ngào: "Dưới Bạt Kiếm đài, thật sự là bất đắc dĩ, Chu sư tỷ, ta..."
"Ngươi?"
Chu Bảo Châu khinh miệt cười thành tiếng, móng tay nhọn đâm vào cằm Giang Linh để lại những vết máu nhàn nhạt. Ả lại nhìn rất sảng khoái, không hề dừng lại.
"Ngươi là cái thứ gì trong môn phái? Lần này dẫn ngươi đến chẳng qua là tại thấy ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới ngươi lại dám tự tung tự tác. Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Trò yêu của sư tôn từ trước đến nay đều là ta và Hứa sư tỷ! Không biết gì mà lại dám đứng ra làm mất mặt Tiễn Chúc phái ta, Giang Linh, ngươi giỏi lắm!"
Những lời này quả thực làm Giang Linh lạnh toát trong lòng.
Cô bé không biết mình đã làm sai chuyện gì.
"Chuyện Niếp sư tỷ bị thương vốn là do Hứa sư tỷ gây ra. Sư tôn nhất quyết bảo vệ Hứa sư tỷ tất sẽ chọc giận Vô Vọng trai. Bây giờ Niếp sư tỷ lại giao hảo với Kiến Sầu tiền bối, biết đâu sau này Nhai Sơn lại làm chỗ dựa cho Vô Vọng trai. Sư tỷ cần gì phải đẩy chính mình vào hiểm địa vì Hứa sư tỷ? Vốn chính là lỗi của chúng ta mà!"
Bốp!
Lại là một cái tát không lưu tình chút nào.
Trên mặt Chu Bảo Châu lộ vẻ sảng khoái như vừa báo thù.
Nhìn Giang Linh đứng không vững, ả lại dần dần tỉnh táo.
"Hôm nay ngươi nghĩ như vậy chẳng qua là vì Nhai Sơn vẫn là tuyệt đỉnh Trung Vực, có tích lũy hàng ngàn hàng vạn năm. Nhưng nếu có ngày Nhai Sơn không còn, Nhai Sơn sụp đổ, ngươi còn nghĩ như vậy nữa không? Thập Cửu Châu từ xưa tới nay coi sức mạnh là trên hết, nếu Tiễn Chúc phái ta cũng có địa vị và danh vọng như Nhai Sơn bây giờ, ai dám nói chúng ta sai?"
Ánh sáng trong mắt ả vừa điên cuồng vừa lạnh lẽo.
Chu Bảo Châu cúi đầu nhìn, Giang Linh đã ngây ngốc.
Đến lúc này ả lại không vội nữa.
Khẽ ho một tiếng, Chu Bảo Châu đứng trên đài cao, ánh mắt nhìn theo chiếc cầu treo dài, dừng lại trên đỉnh Nhai Sơn.
Thiên tu trủng nằm yên lặng trên bãi sông, thỉnh thoảng bị nước sông dâng lên nhấn chìm một góc nhỏ.
Chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Kiến Sầu Nhai Sơn?
Ờ.
Chu Bảo Châu xoay người lại, không nhìn Giang Linh cái nào nữa: "Đợi đến lúc về môn phái sư tôn sẽ xử lý ngươi. Chúng ta đi!"
Giang Linh đứng tại chỗ, cảm thấy toàn thân rét run.
Cô bé không rõ rốt cuộc sư tỷ Hứa Lam Nhi lấy đâu ra dũng khí mà lại dám tấn công Niếp Tiểu Vãn đang đứng cạnh tu sĩ Nhai Sơn, càng không biết vì sao sư tôn lại phái sư tỷ Chu Bảo Châu tính tình cay nghiệt đến Nhai Sơn tạ lỗi, thậm chí...
Cô bé còn không rõ, sức mạnh của Chu Bảo Châu từ đâu mà đến.
Nữ tu sĩ đi cùng không đành lòng nhìn Giang Linh một cái, cuối cùng vẫn vội vàng đuổi theo bước chân Chu Bảo Châu.
Trên Thập Cửu Châu, núi xanh biêng biếc, mây trắng lững lờ.
Dưới đài cao là sông Cửu Đầu chảy muôn đời.
Trên chiếc cầu treo rất dài, một bóng người dần dần hiện ra sau khi ba người Tiễn Chúc phái đã rời đi.
Trường bào màu xám đậm, một tay đưa ra sau lưng, một tay đặt trước người, gió thổi phần phật lại không thổi được suy nghĩ của hắn.
Khúc Chính Phong đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.
Được Kiến Sầu nhờ vả vì nàng lo đệ tử Giang Linh của Tiễn Chúc phái sẽ xayr a chuyện sau khi rời khỏi Nhai Sơn, hắn đi theo định xem tình hình.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nghe thấy rất nhiều những lời kì lạ.
Nhìn thái độ của Chu Bảo Châu thì an nguy của Giang Linh lại nhất thời không lo.
Có điều đến lúc về Tiễn Chúc phái thì sẽ khó nói.
Nhưng đó không phải chuyện Khúc Chính Phong có khả năng can thiệp.
Hắn suy nghĩ một lát, ánh mắt xa xăm có vài phần không hiểu, yên lặng đứng rất lâu rồi mời thu ánh mắt về.
Lúc này hắn đang đứng chính giữa cầu treo Nhai Sơn, dưới chân là dòng sông lớn chảy xiết ngày đêm không ngừng.
Ánh nắng vỡ vụn lấp lánh trên mặt sông.
Khúc Chính Phong quay đầu lại nhìn, tháy ngàn ngôi mộ trên bãi sông bờ bên kia. Cỏ dại vẫn mọc bạt ngàn, hắn chậm rãi bước đi trên cầu treo, bước chân dường như có một sự nặng nề kì dị.
Lúc sắp đi tới cuối cầu treo, bước chân của Khúc Chính Phong đột nhiên dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Cữu đứng trước Nhai Sơn đạo, bộ đồ trắng tinh.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Khúc Chính Phong hỏi.
Thẩm Cữu cười bước tới ba bước, dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Không có gì, chỉ là phát hiện mấy thứ thú vị trong phòng mình, suy nghĩ một lát rồi quyết định đến tìm nhị sư huynh tâm sự".
Khúc Chính Phong không nói gì.
Thẩm Cữu giơ tay ra, một thứ lắc lư trên tay.
Một chiếc bát bạch ngọc trong suốt long lanh, ánh mặt trời chiếu vào sáng loáng.