Đáng tiếc là không thể nhìn thấy hiệu quả.
Có điều nàng cũng không có gan đánh sụp một bức tường nữa của Nhai Sơn.
Nghĩ lại quy tắc sắp xếp của đạo ấn đó, Kiến Sầu nhớ mình đã định ra bốn vị trí, hai tay hai chân, sử dụng thuật pháp cơ bản không ngoài các vị trí này.
Thế là nàng chậm rãi đưa tay phải mình ra nhìn kĩ.
Không biết từ khi nào, vân tay nàng lại trở nên mờ nhạt.
Trên bàn tay trắng muốt có thể lờ mờ nhìn thấy mạch máu màu xanh chạy ngoằn ngoèo bên trong.
Tên các khiếu huyệt trên tay lần lượt hiện lên trong đầu Kiến Sầu.
Bảy đạo tử.
Bảy khiếu huyệt.
Thử xem là những tổ hợp nào.
Kiến Sầu bắt đầu suy tư.
Linh lực chậm rãi tràn từ mi tâm nàng ra, chạy qua huyệt Thiên Tuyền ở vai, qua huyệt Thiếu Hải, chảy tới cánh tay...
Cùng lúc đó cánh tay nàng cũng chậm rãi giơ hướng ra ngoài rất tự nhiên.
Trong lúc này, gió xung quanh dường như dừng lại.
Khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Lần này hình như không giống lần trước dùng chân cho lắm.
Kiến Sầu hơi căng thẳng một chút.
Phù Đạo sơn nhân cũng cảm nhận được sự khác thường này. Lão đưa tay ra, thanh Vô kiếm có vết nứt hiện lên trong tay.
"Không sao, ngươi cứ tiếp tục".
Có câu này của Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng bình tĩnh lại, đấu bàn dưới chân xoay tròn thay tâm ý nàng.
Lúc này ánh sáng tụ tập đến một vị trí trên đấu bàn, đạo tử ở đó sáng lên rồi tắt đi, ánh sáng lại chuyển sang vị trí khác.
Linh khí của Kiến Sầu chạy đến vị trí thứ ba, huyệt Gian Sử nằm trên cánh tay.
Gió bất chợt nổi lên, không phải là từ bên ngoài thổi tới mà là từ đấu bàn của Kiến Sầu thổi ra.
Đấu bàn xoay tròn mang theo linh khí ngưng tụ xung quanh.
Tim Kiến Sầu đập nhanh hơn.
Linh khí lần lượt đi qua các huyệt Đại Lăng, Thần Môn, Thiếu Phủ, cuối cùng là huyệt Trung Xung.
Đầu ngón giữa tay phải Kiến Sầu chợt cảm thấy đau đớn mãnh liệt, mà bàn tay nàng đồng thời cũng bị một sức mạnh huyền bí kéo theo, chậm rãi đẩy về phía trước.
Ầm...
Xung quanh vốn vẫn không có âm thanh, nhưng tất cả mọi người dường như đều nghe thấy có tiếng nổ lớn.
Lấy Lãm Nguyệt điện làm trung tâm, tất cả linh khí xung quanh sườn núi đều run lên, lũ lượt tràn tới như cảm ứng được một lời hiệu triệu nào đó.
Vô số linh khí tụ lại tạo thành một hư ảnh to lớn bằng linh khí.
Lần này là hình bàn tay.
Gần như là đồng thời, Kiến Sầu cảm thấy đấu bàn đột nhiên không điều khiển được nữa.
Điên cuồng xoay tròn!
Ánh sáng từ mi tâm phát ra rực rỡ, không ngừng có ánh sáng lầm tấm như bụi bị hút ra, rót vào đấu bàn, rót vào bàn tay nàng.
"Nha đầu!"
Phù Đạo sơn nhân phát hiện tình hình đã mất khống chế, lão kinh hãi định lao tới ngăn cản.
Có điều lúc này đã hoàn toàn không khống chế được nữa.
Lúc trước dùng khiếu huyệt dưới chân thi triển đạo ấn này, Kiến Sầu có thể kịp thời khống chế được lượng linh khí rót vào. Nhưng bây giờ nàng phát hiện khi được thi triển bằng tay, đạo ấn này giống như một dòng xoáy to lớn thông với một lỗ đen vô cùng vô tận.
Cả thân thể đều rất đau đớn.
Đó là bởi vì tàng trữ linh khí tàng trữ trong máu thịt của thân thể cũng bị vắt kiệt từng chút một.
Nàng đã không thể trả lời câu hỏi của Phù Đạo sơn nhân, cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, dường như trong người có hàng vạn mũi dùi.
Phù Đạo sơn nhân hoảng hốt tiến lên trước một bước, Vô kiếm lúc này nhất định không có tác dụng gì, lão vội vàng đưa tay vồ một cái về phía trước, sau lưng lập tức hiện ra hình ảnh một con chim ưng to lớn.
Trong Lãm Nguyệt điện dường như có một tiếng kêu dài!
Hùng ưng giương cánh, giơ móng vuốt chộp tới.
Năm ngón tay Phù Đạo sơn nhân như hình móng vuốt cũng chộp về phía Kiến Sầu!
Hư ảnh to lớn phía trước bàn tay Kiến Sầu dần trở nên ngưng đọng, ầm ầm lao về phía trước, cuối cùng thoát khỏi lòng bàn tay Kiến Sầu.
Lúc này nàng cảm thấy lỗ đen cực lớn và dòng xoáy cực mạnh đó cuối cùng chấm dứt xoay tròn, cũng không còn hấp thu linh khí đến từ bên ngoài, rời khỏi mình bay đi xa.
Một cảm giác mệt mỏi và đau đớn kinh người đột nhiên tràn tới.
Trước mắt Kiến Sầu tối đi, cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu tươi trào ra.
Một trảo của Phù Đạo sơn nhân phát sau mà đến trước, nhanh chóng đuổi kịp hư ảnh hình bàn tay.
Trước Lãm Nguyệt điện, trên sườn núi, chính là cầu treo Nhai Sơn.
Ba bóng dáng từ Nhai Sơn đạo rẽ ra, cuối cùng bước lên cầu treo, nhanh chóng đi qua nhánh sông chảy ra Nhai Sơn của sông Cửu Đầu, đứng lại trên đài cao bờ bên kia.
"Thả ta xuống!"
Chu Bảo Châu được một nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái cõng đi, ngay lúc vừa đi qua địa giới Nhai Sơn liền lập tức lạnh mặt ra lệnh một tiếng.
Nữ tu sĩ đó vội vàng đặt Chu Bảo Châu xuống, gọi một tiếng: "Chu sư tỷ!"
Giang Linh đứng bên cạnh nữ tu sĩ này, cũng muốn lên tiếng: "Chu..."
Bốp!
Chu Bảo Châu vừa đứng vững, còn chưa kịp lau vết máu bên khóe miệng đã giang tay cho Giang Linh một cái bạt tai!
Thiếu nữ mảnh mai không phòng bị kịp, bị cái tát của Chu Bảo Châu đánh cho lảo đảo.
Giang Linh loạng choạng mấy bước mới đứng lại được, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hết sức khó hiểu.
"Chu... Chu sư tỷ?"
Đưa tay xoa má, Giang Linh không nói nên lời.
Đối với tu sĩ, tổn thương da thịt thật sự không là gì cả.
Nhưng có một câu nói thế này, đánh người không đánh mặt, tu sĩ cũng là người!
Chu Bảo Châu dù không động đao kiếm với Giang Linh nhưng cái tát này thật sự còn cay độc hơn đao kiếm mười lần, trăm lần!
Lạnh lùng nhìn vẻ đáng thương hết sức của Giang Linh, Chu Bảo Châu cười khẩy một tiếng: "Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì mà thừa dịp ta bị thương, thừa dịp có con tiện nhân Nhai Sơn đó làm chỗ dựa lại dám giẫm trên đầu ta, còn dám không nghe lời ta?"
"Sư tỷ, ý ta không phải thế..."