Nàng vô lực giải thích: "Sư phụ, không phải... Đồ nhi cũng không thể nói rõ cảm giác này, tóm lại là tu luyện hình như quá đơn giản, thuận lợi đến mức làm đồ nhi sợ. Tự nhiên tu luyện ra một thiên bàn như vậy, không giống trong tưởng tượng của đồ nhi".
Kiến Sầu không cho rằng mình là một người tầm thường, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình là một thiên tài đến mức nghịch thiên.
Nếu không vì sao người bị giết lại là mình, người được coi trọng thu làm đồ đệ là Tạ Bất Thần?
Cho nên đối với tiến độ tu luyện của mình, nàng vẫn có thái độ rất thần kì "Ơ tại sao lại tu luyện được nhỉ?"
Chỉ tiếc trong mắt vị sư phụ Phù Đạo sơn nhân thì chuyện này...
Nghe Kiến Sầu nói xong, lão im lặng nhét chiếc đùi gà vào miệng rồi bật cười ha hả.
"Đời này ta không muốn thu thêm đồ đệ nữa".
Tại sao lão lại thu được một đồ đệ khác thường như thế chứ?
Thiên bàn?
Còn dám sợ tốc độ tu luyện quá nhanh?
Hàng so với hàng phải vứt di, người so với người phải tức chết.
Hu hu hu, không muốn nói chuyện với con nhóc Kiến Sầu này nữa, dễ tổn thương quá!
Chỉ có chưởng môn Trịnh Yêu lúc này hai mắt vẫn phát sáng. Hắn xoa xoa tay nói: "Này, chúng ta đến nơi khác tiếp tục nói chuyện. Ta đã bằng này tuổi, tu luyện đã rất lâu mà còn chưa từng thấy thiên bàn thật sự là thế nào. Đại sư tỷ, đại sư tỷ! Mau để ta xem lại cho mãn nhãn!"
Mười ba ngày trúc cơ, lại còn là thiên bàn.
Phù Đạo sơn nhân cũng phất tay: "Đến nơi khác, phải nghiên cứu cẩn thận một chút. Ngoài ra ta còn có vài chuyện phải hỏi ngươi".
Kiến Sầu đoán có lẽ là phải hỏi chuyện "một cước" này của mình.
Nàng không từ chối, liền theo hai người Phù Đạo sơn nhân, Trịnh Yêu cùng quay lại Lãm Nguyệt điện.
Trên đường nàng gặp các vị sư đệ trên vách núi đá, mỗi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt khó nói.
Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới một việc, nàng dừng bước, đi đến chỗ các sư đệ.
Thẩm Cữu vẫn còn sợ hãi, nhìn hai chân Kiến Sầu, nuốt nước bọt, chỉ hận không thể đứng cách Kiến Sầu xa một chút.
Hắn chỉ sợ Kiến Sầu sơ ý đạp một phát, mình tuy đã là Nguyên Anh kì nhưng vẫn có thể bị đạp cho thảm hại chống đỡ.
Quan trọng hơn là...
Một cước vừa rồi thật sự đẹp đến mức làm mọi người chấn động!
Dù Kiến Sầu chỉ là Trúc Cơ kì cũng làm người khác sợ hãi.
May mà Kiến Sầu không đến tìm hắn.
Nàng đi tới, dừng lại trước mặt Khúc Chính Phong: "Khúc sư đệ, ngươi tu vi cao nhất, ta có một việc..."
Khúc Chính Phong còn đắm chìm trong cảm giác khi nhìn thấy thiên bàn, bây giờ nhìn Kiến Sầu chỉ cảm thấy trên người nàng có một cảm giác cực kì thần bí. Thiên bàn...
Có bao nhiêu người có thiên bàn?
Không phải trời phú thì là trời đố kị.
Kiến Sầu là trời phú hay khiến trời đố kị?
Hắn nghĩ rất nhiều, có điều không hề ảnh hưởng gì đến việc trả lời câu hỏi của Kiến Sầu: "Có phải Kiến Sầu sư tỷ lo cho người vừa mới ra về?"
Kiến Sầu kinh ngạc nhìn hắn.
Khúc Chính Phong quả thật suy nghĩ chu đáo vượt qua tưởng tượng của nàng.
Nàng còn chưa tiết lộ nửa chữ, hắn lại có thể đoán được. Hoặc là hắn có thuật đọc ý nghĩ, hoặc là trong lòng hắn cũng lo lắng như nàng. Kiến Sầu đoán, chỉ sợ hắn vừa đọc được ý nghĩ lại vừa lo lắng như nàng.
Khúc Chính Phong đã lên tiếng thì nàng cũng không khách sáo.
"Đúng như Khúc sư đệ nói, ta quả thật lo cho đệ tử Giang Linh của Tiễn Chúc phái vừa mới rời khỏi đây. Lúc ở Bạt Kiếm đài nó nói những lời đó rõ ràng là bảo vệ Chu Bảo Châu, nhưng sợ là sau khi rời khỏi Nhai Sơn, Chu Bảo Châu lại trở mặt phủ nhận. Nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, chúng ta cũng không vui cho lắm".
Nếu mọi chuyện có thể được xử lí thỏa đáng như Giang Linh nói thì đúng là không thể tốt hơn.
Khúc Chính Phong đương nhiên cũng hiểu.
Hắn chắp tay: "Xin Kiến Sầu sư tỷ yên tâm, việc này cứ giao cho ta".
Bởi vì lí do Kiến Sầu tìm hắn chính là tu vi của hắn cao nhất.
Kì thực rốt cuộc vì sao lại Khúc Chính Phong, Kiến Sầu cũng không biết.
Có lẽ là bởi vì trước kia hắn là đại sư huynh, thoạt nhìn có vẻ đáng tin hơn những người khác?
Kiến Sầu không nghĩ thêm, chỉ cảm ơn Khúc Chính Phong rồi bái biệt mấy người còn lại đi vào bên trong.
Kiến Sầu vừa đi, Thẩm Cữu đã bắt đầu ồn ào: "Ơ hay, ta cũng đi được mà, vì sao không tìm ta? Khấu sư đệ cũng được mà, sức chiến đấu hạng nhất, lại còn là một nam tu sĩ ngây thơ nữa! Sao một cơ hội nở hoa đào như vậy lại không cho ta chứ?"
Trần Duy Sơn bên cạnh cười đôn hậu: "Nếu ta là Kiến Sầu sư tỷ thì cũng không tìm ngươi. Vừa nhìn ngươi đã thấy không giống như là người tốt gì".
"..."
Thẩm Cữu suýt nữa bị tên ngốc này làm nghẹn lời mà chết, trợn tròn mắt một hồi lâu không nói được câu nào.
Tên tiểu mập mạp Khương Hạ lại cắn ngón tay mình, lẩm bẩm nói: "Thật muốn biết chưởng môn và sư phụ rốt cuộc cần nói chuyện gì..."
Trong Lãm Nguyệt điện.
Kiến Sầu cũng rất tò mò.
Nàng đã đi về đứng trước mặt Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân, nhìn rất ngoan ngoãn, thậm chí hơi tầm thường, hoàn toàn khác lúc hiên ngang đứng trên Bạt Kiếm đài.
Nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể một cước đánh bại tu sĩ trúc cơ trung kì.
Phù Đạo sơn nhân tóm chòm rau dưới cằm, nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt nhìn cầm thú.
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới lên tiếng: "Đấu bàn sáng lên cho ta xem một chút".
Kiến Sầu nghe lời, đấu bàn dưới chân lại hiện ra.
Đấu bàn phạm vi một trượng bao trùm cả hai người Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu.
Cảm giác đứng trên đấu bàn của người khác này đúng là không nói nên lời.
Trịnh Yêu than thở: "Ta đang đứng trên một thiên bàn đấy..."
Lần này thì đã nhìn rất rõ rồi.
Từng tuyến khôn đan vào nhau tạo thành một đấu bàn hoàn chỉnh.
Tỉ mỉ kiểm tra mỗi một góc, trong miệng Phù Đạo sơn nhân đắng nghét, lão cũng không biết cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì: "Đúng là thiên bàn... Đúng là thiên bàn..."
Đúng là?