Kiến Sầu nghe vậy không nhịn được gật đầu, khen một câu: "Có lí".
Nghe Kiến Sầu nói xong, khuôn mặt đang tái nhợt của Giang Linh lập tức trở nên đỏ bừng, như thể nhận được khuyến khích liền tiếp tục nói.
"Nếu Kiến Sầu tiền bối chịu giơ cao đánh khẽ, thứ nhất, danh tiếng Nhai Sơn vốn vẫn truyền khắp Trung Vực, trưởng bối sư môn đều phải kính trọng, không dám xem thường thái độ của Nhai Sơn. Thứ hai, Kiến Sầu tiền bối rất bảo vệ Niếp sư tỷ Vô Vọng trai, Kiến Sầu tiền bối thiên tư trác tuyệt, mọi người khó mà sánh kịp, trưởng bối sư môn chắc hẳn cũng tuyệt đối không muốn thêm một cường địch. Hơn nữa trận đánh hôm nay chính là Chu sư tỷ nói năng lỗ mãng, thị phi sai đúng, trưởng bối sư môn nhất định có thể phân biệt được".
Thực ra Tiễn Chúc phái sai người đến xin lỗi riêng Nhai Sơn là vì bọn chúng cho rằng lần này Nhai Sơn sẽ không can thiệp, cho rằng Kiến Sầu sẽ không can thiệp. Không nghĩ tới bất kể Nhai Sơn hay là Kiến Sầu đều phải nhảy vào vũng nước đục này.
Thái độ này không ai có thể đoán trước được.
Nếu trưởng bối sư môn Tiễn Chúc phái được biết, dù không cam lòng đến mức nào cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời cúi đầu với Nhai Sơn, giải quyết chuyện này cho êm đẹp.
Giang Linh phân tích một hồi, dù đã dùng những từ ngữ tương đối dễ nghe nhưng về bản chất cũng chính là nói Tiễn Chúc phái rất thức thời.
Kì thực nói như vậy cũng không phải là khen ngợi, thậm chí còn là chê Tiễn Chúc phái thực dụng.
Nhưng đây chính là Tiễn Chúc phái chân thực.
Kiến Sầu không thể không nói, Giang Linh là một người rất thông minh, chỉ tiếc rằng...
Lại bái vào Tiễn Chúc phái.
Thấy Kiến Sầu yên lặng không nói, Giang Linh không khỏi ngày càng thấp thỏm.
"Không biết ý của Kiến Sầu tiền bối thế nào?"
"..."
Kiến Sầu bình tĩnh nhìn thiếu nữ phía dưới, không ngờ lại nhất thời nhớ tới Niếp Tiểu Vãn. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp, nhìn Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu đang nhìn mình phía xa xa và cả các vị sư huynh đệ đồng môn.
Cuối cùng nàng đưa ánh mắt lại: "Ngươi nói một câu ta rất thích, đó chính là ta không phải người cưỡng từ đoạt lí, lạm sát người vô tội như Chu sư tỷ ngươi. Ta đã thắng, vốn không định đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua là trêu ngươi vậy thôi. Còn có đẻ các ngươi đi hay không... Ta nghĩ ngươi nên hỏi chưởng môn của ta".
Giang Linh trợn mắt kinh ngạc, thậm chí không dám tin những gì mình nghe thấy.
Đứng trên Bạt Kiếm đài cao cao, thân hình Kiến Sầu được ánh nắng chiếu xuống dát lên một lớp bạc trắng, từ dưới nhìn lên chỉ có thể lờ mờ một bóng người ngược chiều ánh sáng, ngay cả vẻ mặt đều rất mờ nhạt.
Tuy nhiên Giang Linh lại có thể cảm thấy Kiến Sầu tiền bối dường như đang cười rất vui vẻ.
Một hồi lâu sau, Giang Linh mới hiểu mình đã thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt nhìn Kiến Sầu cảm kích không thôi.
Từ căng thẳng cực độ đột nhiên được thả lỏng, Giang Linh suýt nữa ngã xuống đất.
Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân đứng xa xa xem trò, thấy thời cơ đã chín muồi liền vội vã bay tới, đồng loạt đáp xuống Bạt Kiếm đài.
Giang Linh mở miệng định hỏi, Trịnh Yêu đã hết sức phấn khởi xua tay: "Không còn chuyện gì của các ngươi nữa, mau đi đi!"
Mau đi đi!
Tiễn Chúc phái tiễn chúc có phải chuyện lướn gì đâu!
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm!
Bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ: Thiên bàn!
Thiên bàn thiên bàn thiên bàn...
Trong lòng Trịnh Yêu nóng như có lửa đốt, sau một câu đuổi đám người Tiễn Chúc phái đi, hắn không chừo được nữa, bước tới bên cạnh Kiến Sầu.
Hai con mắt quả thực đang phát sáng.
"Đại sư tỷ, đại sư tỷ!"
"Kiến Sầu nha đầu, ngươi hư quá đấy, sao có thể bắt nạt người già như thế?"
Phù Đạo sơn nhân đã không nghĩ ra câu nào khác để trách đồ đệ của mình nữa.
Kiến Sầu đứng trên Bạt Kiếm đài, cố gắng không đưa tay ôm trán, nhìn một đám đệ tử Nhai Sơn đang cứng họng, lập tức muốn đập đầu xuống đất.
"Này... Chưởng môn, sư tôn, hai ngài có thể chú ý một chút hay không... Dưới kia còn có nhiều người lắm..."
Nàng hạ giọng cực thấp, chỉ sợ bị người khác nghe thấy.
Phù Đạo sơn nhân và chưởng môn nhân không chút do dự nhìn Kiến Sầu đầy xem thường, trong lòng có cùng một ý nghĩ: hình tượng? Hình tượng cái quái gì chứ? Hình tượng có thể bán được bao nhiêu tiền? Có quan trọng bằng thiên bàn không? Có quan trọng bằng thiên bàn không? Có quan trọng bằng thiên bàn không?!
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bóp cổ Kiến Sầu, vội vã hỏi: "Ngươi nói đi, đúng là thiên bàn chứ?"
Trịnh Yêu liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, nói mau nói mau!"
Vừa rồi chẳng phải bọn họ đều đã nhìn thấy sao?
Thực ra chính Kiến Sầu cũng không dám khẳng định lắm, nàng chỉ nói: "Đồ nhi chỉ biết đúng là tất cả mọi tuyến khôn trên đấu bàn đều sáng lên, nhưng không biết có phải thiên bàn không".
"Con ngốc!"
Phù Đạo sơn nhân không hề do dự đặt cho Kiến Sầu một biệt hiệu mới.
"Tất cả mọi tuyến khôn đều sáng đương nhiên chính là thiên bàn rồi! Ngươi thật không hổ là đồ đệ của ta, có thế mà cũng không biết!"
Giọng lão không hề nhỏ, năm vị đệ tử còn lại đang đứng trên vách núi nhất tề cảm thấy đầu gối rất đau.
Còn các đệ tử Nhai Sơn đang đứng dưới Bạt Kiếm đài thì đều ngớ người ra.
Vì sao lại nghe không hiểu sư bá tổ và chưởng môn sư thúc đang nói gì nhỉ?
Thiên bàn?
Thiên bàn của ai?
Không đúng, trên đời làm gì có thiên bàn thật chứ?
Chẳng lẽ đây không phải thứ chỉ có trong truyền thuyết sao? Hàng ngàn năm qua cơ bản không hề xuất hiện mà.
Lại nhìn đối tượng làm hai người này hưng phấn, Kiến Sầu đại sư bá!
Vị đại sư bá Kiến Sầu vừa trúc cơ đã một cước đá bay đối thủ trúc cơ trung kì, một cước lợi hại nhất Nhai Sơn từ trước tới nay!
Truyền thuyết một lời không hợp giơ chân đạp chỉ sợ sau này sẽ gắn liền với vị đại sư bá này!
Bây giờ lại còn nói cái gì mà thiên bàn nữa?
Có cần phải khoa trương thế không?
Đã có người bị đả kích đến mức chỉ muốn quỳ rạp xuống đất.
Còn Kiến Sầu...
Từ lúc bị Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu vây quanh, Kiến Sầu đã muốn quỳ xuống gọi bọn họ là ông nội.