"Sư bá, sư bá... Ngài... ngài véo ta một cái đi!"
Đây là giọng nói khó tin của Trịnh Yêu.
Phù Đạo sơn nhân run tay, chiếc đùi gà béo ngậy trên tay chạy lung tung giữa hai tay lão như có tính mạng.
Mẹ nó, hôm nay sao cái đùi gà này lại không nghe lời như vậy?
Lão đành phải dùng cả hai tay nắm chặt cái đùi gà mới có thể giữ yên không cho nó rơi xuống.
Nghe thấy Trịnh Yêu gọi mình, Phù Đạo sơn nhân không hề nghĩ ngợi mắng ngay một tiếng: "Sơn nhân ta còn đang muốn có người véo ta một cái đây này. Ngươi gào cái quái gì?"
Bà ngoại nó chứ, đây chính là thiên bàn đấy!
Giá mà có ai đến tát cho bọn họ một cái để họ xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Con bé Kiến Sầu này đúng là hư quá, hư quá đi mất.
Lúc đầu không trả lời mình thì thôi, trước lúc đánh nhau cũng không hiện đấu bàn lên. Khi bắt đầu chiến đấu, đấu bàn lại bị che trong quầng ánh tím.
Đến tận lúc đánh nhau xong, Kiến Sầu một cước đạp Chu Bảo Châu bay ra, bọn họ mới nhìn thấy!
Đúng là làm sơn nhân sợ đến mức rơi cả cái đùi gà!
Sau khi tử quang và hư ảnh đều biến mất, dưới chân Kiến Sầu đứng trên Bạt Kiếm đài không ngờ lại là một đấu bàn hoàn toàn sáng.
Từng tuyến khôn đều sáng long lanh như làm bằng ngọc.
Tuyến khôn sáng hết, đấu bàn sáng hết có ý nghĩa gì?
Đấu bàn hoàn mỹ, thiên bàn!
Hai chữ thiên bàn không ngừng lượn vòng trong đầu hai kẻ không đáng tin này. Bọn họ quá mức kích động, vì vậy bây giờ vẫn chưa thể nói nên lời.
Trên vách núi đá, sau Khúc Chính Phong, những người còn lại cuối cùng cũng nghe thấy hai chữ thiên bàn, nhất thời rơi vào chấn động vô tận.
Trên Bạt Kiếm đài, Kiến Sầu vẫn đứng ở chỗ cũ.
Lần này nàng không dùng hết sức, mà linh khí trong thân thể thực ra cũng chưa hoàn toàn khôi phục, một đạp vừa rồi kì thực không được như cú đạp ở tàng kinh các.
Dù vậy, Chu Bảo Châu trước cong bừng bừng khí thế bây giờ đã trọng thương hộc máu, đang nằm trong lòng một nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái khác, không nói được một câu nào.
Nàng lẳng lặng nhìn Chu Bảo Châu bên dưới, thấy một ánh mắt cực kì kinh hãi và không cam lòng.
Kiến Sầu cầm Lý Ngoại Kính, không nói một lời, đi ra phía ngoài hai bước.
Nữ tu sĩ tương đối bình thường trong ba nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái mà nàng nhìn thấy lúc trước đang ôm Chu Bảo Châu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kiến Sầu. Còn cô bé nhát gan thì lúc này lại rút kiếm trong tay ra.
"Ngươi đã thắng rồi, còn định đuổi tận giết tuyệt sao?"
Chuyện này lại ngoài dự liệu của Kiến Sầu.
Nàng cúi đầu nhìn bước chân mình rồi lại nhìn vẻ mặt như chim sợ cành cong của đối phương, lập tức bật cười.
Đúng là nực cười. Đuổi tận giết tuyệt?
Nhìn mình có vẻ hùng hổ như vậy sao?
Nàng không khỏi mở miệng nói: "Tất cả những chuyện này đều là nó gieo gió gặt bão. Ngày xưa Tiễn Chúc phái ngươi có thể ỷ thế bắt nạt người khác, hôm nay Nhai Sơn ta cũng cậy thế bắt nạt lại. Nếu đánh giá cùng một tiêu chuẩn thì có gì là sai?"
Thiếu nữ đó không khỏi yên lặng, cắn cắn môi, cực kì do dự nhìn Kiến Sầu một hồi lâu rồi mới thu kiếm trong tay, hai tay ôm quyền, cúi người bái chào.
"Lần này là phái ta không biết lượng sức, hành vi có nhiều chỗ không phải, Kiến Sầu tiền bối đại nhân đại lượng, xin giơ cao đánh khẽ, tha cho Chu sư tỷ".
"Giang Linh! Ngươi nói cái gì?"
Chu Bảo Châu đã trọng thương vẫn nghiến răng nghiến lợi quát to một tiếng.
Ả căm hận trợn mắt nhìn thiếu nữ phía trước, dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô bé này.
Giang Linh run bắn người, lại cúi đầu thấp hơn, vẫn tiếp tục nói với Kiến Sầu.
"Vãn bối biết rõ hôm đó Kiến Sầu tiền bối không khoanh tay đứng nhìn Niếp sư tỷ bị đánh lén, kì thực là một người trong lòng có chính đạo. Bây giờ Chu sư tỷ đã phải trả giá vì những lời ngông cuồng của mình, nhưng dù sao Chu sư tỷ cũng không phải người gây ra chuyện lần trước. Nếu Kiến Sầu tiền bối tha cho bọn ta, khi quay về Tiễn Chúc phái, vãn bối sẽ nói rõ ngọn nguồn chuyện hôm nay với sư tôn và môn chủ, truyền đạt ý của Nhai Sơn, tin rằng môn chủ nhất định sẽ thay đổi chủ ý. Như thế mới là biện pháp vẹn cả đôi đường".
"Nói xằng! Ngươi... Khụ khụ..." Chu Bảo Châu hổn hển tức giận, không ngờ đang nói lại ho ra không ít máu tươi.
Nữ tu sĩ đang ôm ả sợ đến mức rơi nước mắt.
"Chu sư tỷ đừng động nữa, đừng động nữa..."
"Ngươi ngồi đấy làm gì? Còn không mau ngăn cản nó cho ta!"
Đúng là làm mất mặt Tiễn Chúc phái, không ngờ lại công khai cúi đầu trước Nhai Sơn!
Đến lúc trở lại Tiễn Chúc phái dưỡng thương xong, cứ chờ xem ta xử lý ngươi thế nào!
Nữ tu sĩ đó nhìn Chu Bảo Châu một cái rồi lại nhìn Giang Linh đang đứng trước mặt bảo vệ hai sư tỷ sau lưng, cuối cùng nhìn Kiến Sầu đứng cao cao trên Bạt Kiếm đài. Kiến Sầu cũng đang nhìn bọn họ.
Cuối cùng nữ tu sĩ này chậm rãi cúi thấp đầu xuống, không làm theo lời của Chu Bảo Châu.
Lần này mặc Chu Bảo Châu lăng nhục thế nào, cô bé cũng chỉ làm như không nghe thấy.
Cảnh tượng này khá là thú vị.
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn thiếu nữ Giang Linh này lại lộ vẻ tán thưởng.
Có điều nói tha là tha, không khỏi dễ dàng quá sao?
Nàng đưa Lý Ngoại Kính ra sau lưng, tay kia nắm cổ tay cầm Lý Ngoại Kính, cười hỏi: "Ngươi nói tha cho các ngươi để các ngươi về Tiễn Chúc phái nói rõ ngọn nguồn với các trưởng bối, chỉ nói mồm như thế ta sao dám tin tưởng các ngươi? Ai biết các ngươi về có nói xấu Nhai Sơn ta không? Hơn nữa ta thấy ngươi cũng bất quá là một tiểu bối hoàn toàn không có danh tiếng ở Tiễn Chúc phái, sao có thể làm trưởng bối sư môn ngươi thay đổi chủ ý được?"
Trúng ngay yếu hại.
Kiến Sầu nói câu nào cũng có lí.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết tình cảnh của Giang Linh ở Tiễn Chúc phái, lúc đầu đến thì nơm nớp lo sợ, không dám nói nửa câu. Bây giờ đứng ra nói chuyện, xét đến cùng cũng vì bảo vệ Chu Bảo Châu, bảo vệ hai đồng môn, thế mà lại được Chu Bảo Châu lăng nhục đe dọa.
Thấp cổ bé họng, Kiến Sầu không tin Giang Linh là điều đương nhiên.
Hiển nhiên chính Giang Linh cũng biết điều này.
Đôi môi đỏ tươi, hàm răng trắng tinh, Giang Linh cắn răng rất mạnh, dường như càng mạnh càng có thể khiến mình bình tĩnh.
Chần chừ rất lâu, cuối cùng Giang Linh như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Vãn bối không dám cam đoan nhất định có thể thuyết phục trưởng bối sư môn, nhưng nếu Kiến Sầu tiền bối không tha cho bọn vãn bối thì trưởng bối sư môn tuyệt đối không có khả năng thay đổi chủ ý".