Cả đấu bàn đều sáng lên.
Không có bất cứ một tuyến khôn nào mờ tối.
Cuối cùng Chu Bảo Châu triệt để hoảng sợ.
Tuy nhiên không có ai biết sự hoảng sợ của ả.
Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh tím bao trùm hết thảy, đại sư tỷ Nhai Sơn của bọn họ dường như một chiếc thuỳen con cô độc trôi giữa cuồng phong sóng cả.
Một đạo tử sáng lên trên đấu bàn, ngay gần dưới chân Kiến Sầu, sau đó lại ẩn đi.
Đạo tử thứ hai...
Đạo tử thứ ba... ...
Một vệt sáng chạy qua, chạy đến đâu có đạo tử sáng lên đến đấy.
Đây rõ ràng là đạo ấn mới học nên mới có hiện tượng như vậy.
Nếu người sử dụng đã thành thạo đạo ấn sẽ có thể thi triển dễ dàng theo ý muốn, khi đấu bàn vừa xuất hiện thì toàn bộ đạo ấn cũng đã sáng lên rồi.
Sự hoảng sợ của Chu Bảo Châu lại vơi bớt một chút, tử quang ngập trời cuối cùng chém xuống!
Tiễn Chúc phái, Lan Uyên Nhất Kích!
Kiến Sầu thở dài.
Lần sau nàng nghiên cứu đạo ấn xong sẽ thử dùng tay thi triển.
Bây giờ thì...
Nàng không dám mạo hiểm. Trong giây phút này nếu dùng tay thi triển đạo ấn thất bại, không chỉ có một mình nàng mất mặt mà cả Nhai Sơn cũng sẽ mất mặt.
Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu, đồng thời Kiến Sầu cũng giơ chân lên, đón tử quang ngập trời, đón kiếm của Chu Bảo Châu, đón Lan Uyên Nhất Kích của Tiễn Chúc phái, bằng một cước!
Đạp tới!
Hư ảnh to lớn lập tức xuất hiện khi Kiến Sầu giơ chân đạp!
Hư ảnh và tử quang lao thẳng vào nhau!
Ngay khi vừa xuất hiện, nó đã ép lui tử quang. Bóng dáng Kiến Sầu cuối cùng hiện ra rõ ràng trước mặt tất cả mọi người.
Đương nhiên tất cả mọi người cũng đều thấy rõ tư thế của Kiến Sầu.
Đứng yên, giơ chân đạp tới!
Hư ảnh và tử quang!
Tưởng như là một vụ va chạm cực mạnh, nhưng lại không hề duy trì thời gian dài.
Bụp!
Dường như bong bóng trên mặt nước vỡ ra, âm thanh rất khẽ.
Tử quang ngập trời dường như không chịu được một đòn, ngay khi vừa va chạm đã lập tức bị đánh tan!
Kiếm của Chu Bảo Châu thậm chí chưa thể chạm tới người Kiến Sầu đã bị hư ảnh đó đập thẳng tới.
Ả cảm thấy có một sực mạnh kinh người đập thẳng vào lục phủ ngũ tạng mình, linh khí trong kinh mạch khi bị hư ảnh xuyên qua dường như đều mất sức kháng cự, chạy tán loạn trong cơ thể ả.
Phụt! Một ngụm máu tươi bắn dài ra.
Chu Bảo Châu không còn sức để cầm kiếm nữa.
Keng một tiếng, thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Còn bản thân Chu Bảo Châu thì bị hư ảnh đó đánh bay ra khỏi Bạt Kiếm đài, nặng nề rơi xuống rìa Linh Chiếu đỉnh.
Sau khi đánh bay Chu Bảo Châu, hư ảnh đó không hề dừng lại mà vẫn bay thẳng về phía trước, bay thẳng xuống tầng mây cách đó không xa, để lại một lỗ thủng rất dài, cuối cùng hết năng lượng mới dừng lại.
Một đòn mà lại có sức mạnh đáng sợ như vậy!
Cả Linh Chiếu đỉnh chìm trong yên tĩnh.
Trên Bạt Kiếm đài bây giờ chỉ còn một mình Kiến Sầu đang đứng, chân đạp đấu bàn, phần phật đón gió!
Một hồi lâu sau mới có hai tiếng kêu sợ hãi từ trên vách núi đá vang lên.
"Chu sư tỷ!"
Là hai nữ tu sĩ còn lại của Tiễn Chúc phái, một trước một sau phi thân bay xuống, vội vàng lao đến chỗ Chu Bảo Châu sắp đập xuống nền Linh Chiếu đỉnh.
Trên vách núi đá, đám người Thẩm Cữu đều trợn mắt há mồm.
Thật là bạo lực!
Điên rồi...
Đúng là điên hết rồi!
Khương Hạ trước đó đã từng cảm nhận được "phong thái" của cú đạp tung cửa tàng kinh các, bây giờ lại được cảm nhận một lần nữa, chỉ cảm thấy càng thêm kinh hãi, nghẹn ngào kêu lên: "Đúng là chân..."
Kiếm si Khấu Khiêm thì khó nén được kích động, ánh mắt sáng rực tinh quang.
Tay hắn chậm rãi đưa lên bên hông, dường như đang giữ thanh trường kiếm đang muốn vùng vẫy ra khỏi vỏ.
Ánh mắt Trần Duy Sơn cũng ngơ ngác nhìn bóng người trắng tinh trên Bạt Kiếm đài, cảm thấy trời trong nắng ấm.
"Thì ra là... Một lời không hợp giơ chân đạp..."
Thẩm Cữu vốn vẫn đang kinh ngạc, bây giờ đúng là bị câu này của hắn làm cho suýt nữa rơi xuống vách núi.
Cũng giống như bọn họ, tất cả mọi người trên Nhai Sơn được chứng kiến trận đánh này đều chấn động vô cùng.
Quá trình chiến đấu quá ngắn nhưng cũng quá mãn nhãn.
Một thắng một bại!
Không giống những người khác, Khúc Chính Phong không nói gì, ánh mắt hết nhìn Trịnh Yêu lại nhìn Phù Đạo sơn nhân đứng phía trước.
Hai người này không ngờ vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc xem chiến đấu, ngơ ngác nhìn Kiến Sầu trên Bạt Kiếm đài, dường như đã hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ.
Cảnh tượng này hơi khác thường.
Khúc Chính Phong nhìn theo ánh mắt bọn họ, trên Bạt Kiếm đài, tốc độ xoay tròn của đấu bàn dưới chân Kiến Sầu cuối cùng chậm lại, ánh sáng cũng từ từ nhạt dần, sau đó chậm rãi chìm xuống mặt đá cứng rắn của Bạt Kiếm đài.
"Thiên bàn..."
Âm thanh khẽ run run để lộ tâm tình lúc này của Khúc Chính Phong.
######
Có một vài tình tiết tác giả gài sẵn mà có thể bạn không chú ý:
1. Kiến Sầu được cứu 3 NGÀY sau khi bị giết.
2. Đạo ấn trên Thanh Phong am xuất hiện, xa tận Thập Cửu châu, các lão quái vật cũng phải kinh hãi.
3. Trong ẩn giới, nữ đệ tử Tiễn Chúc phái lấy được một bảo vật.
Những tình tiết này rất quan trọng, sẽ liên quan đến diễn biến tiếp theo.