Gương mặt thanh tú trở nên lạnh lùng, ả đưa tay bắt quyết, một vệt sáng tím lóe lên, một thanh phi kiếm xinh xắn đã nâng ả lên cao.
Không nói một lời, hai người gần như đồng thời xuất phát, hóa thành hai vệt sáng từ ngôi đình đá trên cai đáp xuống Bạt Kiếm đài rộng rãi.
Phía dưới, không ít đệ tử Nhai Sơn đang nhàn rỗi phát hiện linh lực rung động liền ngẩng đầu nhìn lên.
"Có chuyện gì thế?"
"Đó chẳng phải đại sư bá sao?"
"Sao lại còn có một nữ tu sĩ nữa?"
"Không đúng không đúng, Kiến Sầu sư bá biết bay từ bao giờ?"
"Có phải ta nhìn nhầm không? Chẳng lẽ bế quan một cái là trúc cơ luôn à?"
"Ngươi nhìn kìa? Họ bay lên Bạt Kiếm đài rồi!"
Bạt Kiếm đài!
Trong mắt các môn hạ đệ tử Nhai Sơn, Bạt Kiếm đài vĩnh viễn có ý nghĩa không hề tầm thường.
Một thanh trường kiếm, mũi kiếm cắm trên mặt đất, chuôi kiếm thì vững vàng nâng Bạt Kiếm đài lên như sống lưng của Nhai Sơn.
Mây chỉ lững lờ trôi trên Linh Chiếu đỉnh, ánh nắng rực rỡ in bóng Bạt Kiếm đài xuống Linh Chiếu đỉnh bằng phẳng.
Kiến Sầu và Chu Bảo Châu lần lượt đáp xuống hai bên Bạt Kiếm đài.
Gió núi thổi vù vù, tầng mây vẫn vũ, lại khó mà tràn lên đến Bạt Kiếm đài.
Linh Chiếu đỉnh đã đủ cao, mà Bạt Kiếm đài lại còn cao hơn Linh Chiếu đỉnh hàng chục trượng!
Nhai Sơn luôn luôn là điểm cao nhất ở Trung Vực.
Tiễn Chúc phái mặc dù không nhỏ nhưng tuyệt đối không có khí thế lăng lệ tuyệt đỉnh như Nhai Sơn.
Bây giờ đứng trên Bạt Kiếm đài cao vút, phía dưới có vô số đệ tử Nhai Sơn ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả bên kia Linh Chiếu đỉnh cũng có không ít người ra khỏi động phủ của mình, đứng trước "sân nhà" quan sát.
Chu Bảo Châu đột nhiên cảm thấy máu trong người mình chảy nhanh hơn.
Nhai Sơn Nhai Sơn, Nhai Sơn...
Đây chính là Nhai Sơn sao?
Ả đứng trên Linh Chiếu đỉnh ở Nhai Sơn, lại phải đánh nhau với môn hạ đệ tử Nhai Sơn.
Chuyện này có khác gì là địch của cả Nhai Sơn?
Có điều nếu đánh thắng trận này, từ nay về sau danh tiếng của Chu Bảo Châu ả chắc chắn sẽ lên vùn vụt, cả Trung Vực đều sẽ biết đến đại danh của ả.
Suy nghĩ của Chu Bảo Châu bay đi rất xa.
Ả nhìn Kiến Sầu đáng đứng đối diện với mình, tất cả mọi suy nghĩ khinh địch trước đó đều đã bị ả gạt bỏ hết.
Cho dù đứng đối diện với mình chỉ là một phàm nhân, bây giờ ả cũng phải toàn lực ứng phó!
Cầm kiếm ôm quyền, Chu Bảo Châu cúi người thi lễ, âm thanh rõ ràng đủ để mọi người dưới Linh Chiếu đỉnh đều nghe thấy.
"Tiễn Chúc phái Chu Bảo Châu, xin Kiến Sầu tiền bối chỉ giáo!"
Kiến Sầu tay cầm Lý Ngoại Kính, gật đầu cười nhạt: "Không cần khách khí!"
"..."
Không cần khách khí!
Vô số đệ tử Nhai Sơn phía dưới suýt nữa cười ngất.
Phù Đạo sơn nhân đứng trên vách núi vỗ đùi cười to: Nha đầu Kiến Sầu này đúng là một câu có thể tức chết người!
Đám người Thẩm Cữu thì khóe miệng co giật, chỉ muốn đưa tay bưng mặt.
Bọn họ xem như đã hiểu, nếu xé đại sư tỷ ra xem, không cần nhìn cũng biết: Đen!
Chu Bảo Châu đứng đối diện Kiến Sầu, tâm cảnh vốn đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, nhưng nghe thấy câu "không cần khách khí" này khí huyết lại cuồn cuộn.
Thừa dịp trong người đang bừng bừng lửa giận, ả sầm mặt rút trường kiếm, ánh sáng tím chiếu thẳng lên cao.
Một đấu bàn phạm vi một trượng cuối cùng sáng lên dưới chân ả.
Chu Bảo Châu quyết tâm dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại Kiến Sầu.
Lý Ngoại Kính là pháp bảo thượng phẩm, quà gặp mặt Trịnh Yêu tặng, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan kì.
Kiến Sầu tay cầm Lý Ngoại Kính, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt gương, ánh sáng vàng kim liền tỏa ra rất đẹp.
Trên Bạt Kiếm đài, tử quang và kim mang nhất thời tranh sáng rực rỡ.
Nếu đọ pháp khí, kì thực Chu Bảo Châu kém hơn một chút. Nhưng ả hơn ở chỗ tu luyện đã lâu, lại là trúc cơ trung kì.
Lúc ngăn cản Lan Uyên Nhất Kích của Hứa sư tỷ, Kiến Sầu cầm cửu tiết trúc Phù Đạo sơn nhân cho, phẩm chất rất cao. Theo trưởng bối sư môn phân tích, lần đó Hứa Lam Nhi thất thủ hoàn toàn là vì pháp bảo thua kém quá xa.
Nhưng bây giờ...
Không ngờ Kiến Sầu lại không cần dùng cửu tiết trúc mà chỉ cầm Lý Ngoại Kính đi lên, thế khác nào tự mình tìm chết.
Bởi vì tất cả đệ tử Tiễn Chúc phái đều biết rõ, Hứa Lam Nhi tu vi cao nhưng nếu nói đến sức tấn công chớp nhoáng thì Chu Bảo Châu mới là đệ tử xuất sắc nhất của Tiễn Chúc phái.
Bây giờ Chu Bảo Châu đã không thể thua được.
Ả nhìn chằm chằm bàn tay cầm Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu, đồng thời cầm kiếm đứng lên, linh lực ào ạt từ mi tâm tràn ra, ánh sáng chói lòa.
Ả bước tới một bước, hóa thành vô số tàn ảnh lao về phía Kiến Sầu vẫn đứng yên không động.
Tốc độ xoay tròn của đấu bàn đột nhiên nhanh hơn do có linh lực rót vào, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Trên đấu bàn có một đạo ấn do hơn mười đạo tử tạo thành, bắt đầu từ đạo tử đầu tiên, lần lượt sáng lên.
Kiếm trong tay Chu Bảo Châu tỏa sáng ngợp trời, dường như muốn bao trùm cả Bạt Kiếm đài, cũng bao trùm cả bóng dáng Kiến Sầu.
Kiến Sầu vẫn không động.
Chỉ có Lý Ngoại Kính trong tay nàng phát ra ánh sáng mơ hồ.
Ánh sáng này quá mức mờ nhạt giữa ánh tím ngập trời.
Phía dưới đã có người không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nguy hiểm!
Kiến Sầu chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Chu Bảo Châu càng ngày càng gần, trong đầu lại đang suy nghĩ một vấn đề.
Có chết người không?
Không biết!
Nàng chỉ biết nếu nàng còn không ra tay thì người mất mạng nhất định không phải Chu Bảo Châu mà sẽ là mình.
Thiên bàn nàng có, đạo ấn nàng có, sức mạnh nàng cũng có!
Còn có lí do gì không rút kiếm, không ra tay?
Nàng khẽ buông mắt, ánh sáng dưới chân phát ra rực rỡ.
Cuồng phong nổi lên khiến y phục và mái tóc nàng cùng tung bay.
Đấu bàn một trượng một thước xoay tròn xuất hiện.
Chu Bảo Châu đã đến rất gần.
Trong tử quang bao trùm tất cả, người ngoài đều không nhìn thấy, chỉ có ả có thể nhìn thấy đấu bàn của Kiến Sầu.
Rất nhiều tuyến khôn sáng rực theo đạo lý huyền diệu cổ xưa nhất của đất trời mà sắp xếp trên đấu bàn, linh quang tỏa ra tứ phía, lan rộng ra ngoài...