Một vầng hàn quang lóe lên.
Một thanh trường kiếm đột nhiên được đưa tới trước mặt Kiến Sầu.
Thẩm Cữu và Kiến Sầu đều kinh ngạc quay đầu lại xem.
Thấy Khúc Chính Phong tay cầm một thanh trường kiếm vẫn nằm trong vỏ, đen như mực, thoạt nhìn rất tầm thường.
Kiến Sầu không hiểu ý hắn.
Khúc Chính Phong nói lạnh nhạt: "Theo ta được biết thì bây giờ đại sư tỷ còn không có vũ khí vừa tay, bây giờ phải đánh với Tiễn Chúc phái một trận, không có kiếm thì không được. Kiếm này tên là Thâm Đàm, là pháp bảo thượng phẩm, trước kia ta luôn mang bên mình. Kiến Sầu sư tỷ có thể lập tức rỏ máu nhận chủ".
"Đúng vậy!"
Thẩm Cữu vỗ đầu, cũng duỗi tay tới, một thanh kiếm nhỏ tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là ta cướp được trong tay người khác mấy năm trước, vốn chính là của một nữ tu sĩ dùng, cũng pháp bảo thượng phẩm, nhìn đẹp mắt của nhị sư huynh một chút. Nếu Kiến Sầu sư tỷ không thích kiếm của nhị sư huynh thì cầm cái này mà dùng".
Hai người này cùng đưa pháp bảo ra, mấy người khác cũng tới tấp trừng mắt.
Kiến Sầu thấy ba người còn lại cũng đang chuẩn bị lấy pháp khí, không khỏi hơi bất đắc dĩ.
Bên môi nửo một nụ cười, nụ cười lần này lại ấm áp.
"Các vị sư đệ không cần bận tâm, ta cho rằng rút kiếm là bắt người ngoài rút kiếm. Chính ta lại không nhất định phải rút kiếm".
"Nhưng..." Thẩm Cữu đảo mắt, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Đại sư tỷ, không có kiếm nhìn không oách".
Mấy người còn lại nhất tề trợn mắt xem trường.
Kiến Sầu vui vẻ, mỉm cười nói: "Đa tạ ý tốt của tứ sư đệ, ta đích xác không có kiếm".
Nàng dừng lại, mấy người đều nhìn nàng.
Kiến Sầu nói hết sức thoải mái: "Nhưng ta có chân".
Chân!
Ánh mắt tên ngốc Trần Duy Sơn lập tức hạ xuống.
Hơn nữa hắn không phải người duy nhất.
Sau khi trải qua giây phút kinh ngạc ban đầu, tất cả mọi người đồng loạt cúi xuống nhìn chân Kiến Sầu.
Kiến Sầu ăn mặc không hề nữ tính, mặc áo bào trắng tinh thích hợp để đi lại bên ngoài, không khác đám nam tu sĩ là bao.
Một đôi chân...
Ơ, cứ nhìn chằm chằm chân đại sư tỷ thế này có phải không được tốt lắm?
Tên mập mạp Khương Hạ đỏ mặt.
Kiến Sầu quay lên nhìn phía trước, chưởng môn Trịnh Yêu đã dừng bước quay lại nhìn bọn họ.
Phù Đạo sơn nhân khoanh tay đứng bên cạnh ăn đùi gà, vẻ mặt như dang xem trò vui.
Nàng biết không thể ở đây lâu, cũng không giải thích gì thêm nữa, khẽ cười một chút rồi xoay người tiếp tục đi ra ngoài.
Năm sư huynh đệ đứng ở chỗ cũ đều hơi ngơ ngẩn.
Ánh mắt năm người nhìn theo bước chân Kiến Sầu, dáng người thon cao, vòng eo nhỏ nhắn.
Đôi chân này
"Quả nhiên vết chân khổng lồ bên ngoài tàng kinh các chính là do Kiến Sầu sư tỷ để lại..." Trần Duy Sơn tự hào vì phán đoán của mình đã được chứng thực: "Chân to thế nhỉ..."
Thẩm Cữu nghe thấy câu này, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt bốn người còn lại đều đang nhìn hai chân Kiến Sầu đại sư tỷ, không dám đánh người khác nhưng Thẩm Cữu dám đánh gã mập mạp Khương Hạ.
Chát!
"Tứ sư huynh, ngươi làm gì thế?" Tiểu mập mạp tức giận.
Thẩm Cữu trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn? Kiến Sầu sư tỷ là nữ tu sĩ! Có ai lại nhìn chân người ta chằm chằm như ngươi không?"
Nụ cười trên mặt Khúc Chính Phong lạnh đi, nhưng hắn không nói gì.
Trần Duy Sơn chớp chớp mắt: "Tứ sư huynh, vừa rồi ngươi cũng nhìn mê mẩn cơ mà?"
"Khụ khụ khụ..."
Thẩm Cữu ho mấy tiếng, đỏ cả mặt.
"À này, chúng ta cũng nên ra ngoài xem náo nhiệt thôi!"
Nói rồi hắn liền chạy thẳng ra ngoài.
Mấy người phía sau cũng không tính toán nữa, đều đi ra ngoài theo.
Tất cả mọi người đều muốn xem "Nhưng ta có chân" rốt cuộc là như thế nào.
Lúc này Kiến Sầu đã lấy ra chiếc Lý Ngoại Kính mà chưởng môn ban cho lần trước.
Trong tàng kinh các, nàng đã xem rất nhiều ngọc giản, đương nhiên cũng đã học tập phương pháp ngự khí. Chiếc Lý Ngoại Kính này dù nàng chưa rỏ máu nhận chủ nhưng vẫn có thể sử dụng tự nhiên.
Lý Ngoại Kính tỏa ra ánh vàng mênh mang, khá là chói mắt.
Phù Đạo sơn nhân nhìn lại, Trịnh Yêu cũng nhìn lại.
Chu Bảo Châu bên cạnh không nhịn được cười khinh miệt: "Kiến Sầu tiền bối không phải là lâm trận mới mài gươm đấy chứ?"
Kiến Sầu cười cười, không nói gì mà chỉ vái Trịnh Yêu một cái.
Sau đó nàng nâng tay lên, Lý Ngoại Kính nhanh chóng xoay tròn. Trong quá trình xoay tròn này, ánh vàng rực rỡ tản ra xung quanh, Lý Ngoại Kính cũng biến thành rộng ba thước.
Kim quang chói mắt, trong suốt như lưu li.
Pháp bảo này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Nhai Sơn căn cơ rất dày, các môn phái nhỏ còn xa mới bì kịp.
Tiễn Chúc phái mặc dù không nhỏ, nhưng khi Kiến Sầu lấy Lý Ngoại Kính ra, Chu Bảo Châu cũng vẫn không thể không đỏ mắt.
Kiến Sầu ung dung bước lên mặt gương, phất tay với Chu Bảo Châu: "Tiểu hữu Tiễn Chúc phái, mời!"
Tiếng tiểu hữu này và tiếng muội muội Tiễn Chúc phái lúc trước đều có hiệu quả như nhau.
Có ai không biết Kiến Sầu mới bước vào giới tu hành hơn mười ngày, cậy mình bối phận mà dám gọi mìh là tiểu hữu?
Không...
Không đúng!
Mới tu hành hơn mười ngày!
Trong mắt Chu Bảo Châu đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ!
Ả nhìn chằm chằm Kiến Sầu và chiếc Lý Ngoại Kính dưới chân nàng.
Đây là ngự khí!
Giới tu hành, không đến trúc cơ không thể ngự khí!
Một khi có thể ngự khí cũng có nghĩa người này đã bước vào Trúc Cơ kì!
Sao có thể như vạy được?
Chu Bảo Châu không thể tin được.
Hứa sư tỷ từng nói, đây là đệ tử Phù Đạo sơn nhân tạm thời thu nhận, lúc ở đảo Trảm Nghiệp cũng mới vừa bước lào luyện khí, rõ ràng là người vừa tu luyện không lâu, về sau có thể trúc cơ hay không cũng không biết được.
Nhưng bây giờ mới qua được bao lâu?
Mười ba ngày.
Chính mình tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?
Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này hoàn thành trúc cơ trong mười ba ngày.
Kiến Sầu vừa nhìn vẻ mặt Chu Bảo Châu đã biết trong lòng đối phương nhất định đang có sóng gió cuồn cuộn. Nàng cười tít mắt, nhắc nhở: "Có gì không ổn à?"
Chu Bảo Châu mới vội vàng lấy lại tinh thần. Vẻ kiêng kị trong mắt ả biến thành như thực chất, lại cố bình tĩnh hừ lạnh một tiếng.
"Kiến Sầu tiền bối, mời!"