Kiếm cũng không có thì rút cái gì?

Còn nữa, đại sư tỷ ngươi có vũ khí tiện tay nào không?

Tại sao bọn chúng lại không biết gì cả?

Mấy người đều dán sát vào vách núi ngoài điện, toàn bộ đều chỉ muốn bóp trán than thở.

Thẩm Cữu quả thực sảng khoái "Ha ha ha, cuối cùng đã bị ta làm sa đọa rồi", nhưng sau đó nghĩ lại chợt cảm thấy dường như có chỗ nào đó không phù hợp.

Phái rút kiếm Nhai Sơn, phái rút kiếm, không chỉ bắt người khác rút kiếm mà chính mình cũng phải rút.

Mọi người vãn chưa hết choáng váng.

Trong điện.

Sau khi Kiến Sầu bật ra hai tiếng rút kiếm, Chu Bảo Châu ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại.

Đệ tử Nhai Sơn từ xưa tới nay có lệ rút kiếm, cho nên đều nói "Nhai Sơn nhất kiếm, hoành tuyệt cửu thiên", tất cả mọi đệ tử Nhai Sơn tôn trọng lệ rút kiếm đều xưng là người của phái rút kiếm.

Ả cũng đã nghe nói về chuyện này, nhưng vì rất ít khi tiếp xúc với đệ tử Nhai Sơn nên chưa hề được thấy.

Bây giờ trên đại điện này lại nghe thấy một đại sư tỷ Nhai Sơn mới Luyện Khí kì tuyên bố "rút kiếm" với mình.

Trong giới tu hành, những người này lại to gan đến thế từ khi nào/

Cho dù là Nhai Sơn nhưng cũng không cần xem tu vi của đệ tử sao?

Tốt xấu gì Chu Bảo Châu cũng là trúc cơ trung kì!

Không ngờ lúc này lại có một con ranh Luyện Khí kì cậy mình là đệ tử Nhai Sơn mà dám rút kiếm với mình?

Cảm giác bị sỉ nhục đột nhiên như một bàn tay tát thẳng vào mặt Chu Bảo Châu khiến sắc mặt ả càng thêm khó coi.

"Tha được cho người ta thì tha. Bọn ta kính trọng Kiến Sầu sư tỷ là đệ tử Nhai Sơn cho nên vẫn rất khách khí, tự thấy từ lúc lên Nhai Sơn đến nay vẫn luôn lễ phép, chưa từng làm gì đắc tội Kiến Sầu tiền bối, sao Kiến Sầu tiền bối phải làm thế?"

Chu Bảo Châu sầm mặt, như đang khuyên nhủ Kiến Sầu.

"Đệ tử Nhai Sơn có lệ rút kiếm, Bảo Châu cũng có nghe nói. Có điều xin Kiến Sầu tiền bối suy nghĩ lại, thể diện của hai phái, rách bên nào cũng sẽ không dễ coi".

Nói là thể diện của hai phái nhưng trên thực tế ai cũng hiểu ý Chu Bảo Châu nói là gì.

Đối với Chu Bảo Châu, Kiến Sầu chỉ có tu vi Luyện Khí kì, không ngờ lại cuồng vọng đến mức khiêu chiến mình có tu vi trúc cơ trung kì, bên mất mặt không thể nghi ngờ nhất định là Nhai Sơn.

Chỉ có điều...

Thiếu nữ nhát gan phía sau Chu Bảo Châu cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chưởng môn Trịnh Yêu và trưởng lão Nhai Sơn vẫn không nói chuyện trên đại điện.

Bất ngờ nhất là vẻ mặt hai vị này lại không hề dao động, thậm chí hai mắt phát sáng, hình như là hưng phấn?

Thiếu nữ cảm thấy có gì đó không đúng, muốn nói gì đó với Chu Bảo Châu nhưng do đang ở trong đại điện nên không dám mở miệng.

Lúc này Trịnh Yêu sớm đã vui như mở cờ trong bụng rồi.

Kiến Sầu đại sư tỷ vừa trúc cơ thành công, không ngờ đã có người đưa lên cửa để luyện chiêu, hơn nữa còn khẩu xuất cuồng ngôn, ám chỉ Nhai Sơn bọn họ sẽ mất mặt?

Lần này thì vui lắm đây.

Trịnh Yêu nhịn cười quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân. Phù Đạo sơn nhân cũng quay sang, rõ ràng cũng đang rất háo hức.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng ngăn cản.

Còn Kiến Sầu sau khi nghe nói "bên nào rách mặt cũng đều khó coi" thì cũng không buồn nói chuyện nữa.

Nàng chỉ quay lên bái Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân: "Chưởng môn, sư tôn, đại điện này quá nhỏ, khó bề thi triển quyền cước. Không biết có được đổi nơi khác không?"

Nghĩa là ý nàng đã quyết.

Hôm nay nàng nhất định phải "rút kiếm".

Kì thực Lãm Nguyệt điện ở đây không hề chật hẹp, để hai tu sĩ Trúc Cơ kì đánh nhau thì có thể nói là quá thừa.

Không phải Kiến Sầu không nhìn thấy tình hình Lãm Nguyệt điện thế nào, cho nên khả năng duy nhất là...

Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến vết chân to lớn trên vách núi đá, hai mắt không khỏi lộ ra dị sắc: Ai da, ai da, đồ nhi nhà mình cũng là cao thủ găm hàng cơ đấy...

Xem ra nó đã chuẩn bị tốt cho trận này rồi.

Không đợi Trịnh Yêu lên tiếng, lão đã đứng lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Bạt Kiếm đài phía sau núi đủ rộng rãi, đủ trống trải. Nếu cần so cao thấp, thử xem chuyện ngộ thương có dễ xảy ra hay không thì cứ qua bên đó là được".

Trịnh Yêu không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng.

Quả nhiên là vô sỉ, rõ ràng là Kiến Sầu gây hấn mà lão lại tô vẽ thành lí do đường hoàng "bàn luận xem khả năng xảy ra chuyện ngộ thương có cao hay không".

Thật sự là quá đáng!

Có điều hắn thích.

Thế là chưởng môn Nhai Sơn cũng đứng lên, cười tít mắt: "Đúng, Bạt Kiếm đài rất hợp".

Uỵch!

Uỵch!

Uỵch!

Ngoài điện vang lên một loạt tiếng ngã.

Phù Đạo sơn nhân đã biết bên ngoài có mấy tên ngốc đang nghe trộm nên cũng không hề để ý, chỉ coi như không nghe thấy.

Kiến Sầu lại hơi kinh ngạc.

Chưởng môn Trịnh Yêu đã cất bước đi ra ngoài điện, xem như dẫn đường cho ba nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái này.

Chu Bảo Châu lạnh lùng nhìn Kiến Sầu một cái rồi đi theo Trịnh Yêu.

Kiến Sầu khẽ gật đầu, không ngờ lại hết sức lễ độ. Nàng tươi cười chờ Phù Đạo sơn nhân đi tới rồi mới đi theo sư phụ mình ra bên ngoài.

Đường hầm vừa dài vừa rộng hiện ra ngay trước mắt.

Có điều lúc Kiến Sầu đi ra lại nhìn thấy bên ngoài trả có năm người.

Khúc Chính Phong và Thẩm Cữu thì không cần phải nói, tên nhóc đầu củ cải nàng gặp lần trước cũng đến, ngoài ra còn có một người cao ráo thoạt nhìn đôn hậu và một người lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ có đôi mắt làm mọi người có ấn tượng sâu sắc.

"Đại sư tỷ!"

Thấy Kiến Sầu đi ra, Thẩm Cữu vội vàng bước tới, thấp giọng chào.

Kiến Sầu dừng bước, nhìn Chu Bảo Châu phía trước rồi đổi hướng đi tới chỗ Thẩm Cữu: "Tứ sư đệ?"

Có chuyện gì sao?

Thẩm Cữu quan sát Kiến Sầu từ đầu đến chân như lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Ánh mắt Khúc Chính Phong cũng rất lạ, cảm thấy tính tình Kiến Sầu đích xác không giống như những gì hắn nghĩ cho lắm.

Còn ba người khác thì đúng là lần đầu nhìn thấy vị "đại sư tỷ" này, đồng loạt trợn mắt nhìn như muốn đếm rõ nàng có bao nhiêu chiếc xương.

"Đại sư tỷ có kiếm không?"

Trong lúc gấp gáp này Thẩm Cữu cũng không dài dòng, hỏi thẳng vấn đề tất cả mọi người đều đang rất quan tâm.

Kiến Sầu ngẩn ra: "Không có".

Thẩm Cữu ôm trán, chán nản thở dài: "Không có kiếm mà đại sư tỷ còn kêu người ta cái gì kiếm?"

Xẹt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play