Kiến Sầu vẫn không dám khẳng định, bây giờ thấy Phù Đạo sơn nhân xác nhận, trong lòng mới yên tâm hơn.
Thần thái sáng láng, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi một câu: "Sư phụ, đồ nhỉ mười ba ngày trúc cơ, đồ đệ của lão quái Hoành Hư Côn Ngô mười ngày trúc cơ, nhưng đồ nhi có thiên bàn, hắn có không?"
Phụt!
Chưởng môn Trịnh Yêu bị sặc nước miếng của chính mình.
Hắn thoáng nhìn Kiến Sầu rồi lập tức quay sang nhìn Phù Đạo sơn nhân: "Sư bá, ngài ngài ngài ngài... Ngài rốt cuộc nói gì với đại sư tỷ thế?"
"Gọi hắn là lão quái thì làm sao? Hắn uất ức à?" Phù Đạo sơn nhân xem thường, không buồn nói với Trịnh Yêu nữa, đưa tay gạt hắn ra: "Đừng chắn đường!"
Trịnh Yêu tủi thân.
Phù Đạo sơn nhân đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy.
Lão đi tới trước mặt Kiến Sầu, lấy một cái đùi gà ra nói: "Thiên bàn hay không ta không biết. Nhưng sơn nhân ta phát hiện ngươi là một đồ đệ có thể bồi dưỡng. Hay là thế này, ngươi cứ tu luyện với tốc độ này vài ngày, ta sẽ hẹn Hoành Hư lão quái để ngươi và đồ đệ của hắn đánh một trận. Sơn nhân ta áng chừng với sức chiến đấu của ngươi thì có khi chỉ hai ba đạp là đánh chết cái thằng Tạ Bất Thần xui xẻo đó".
"..."
Kiến Sầu trợn mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân hồi lâu rồi mới cố nén kích động, gật đầu như đập tỏi: "Sư phụ đã anh minh thần võ, không hổ là sống lưng của Nhai Sơn ta!"
Trịnh Yêu đứng sau lưng Phù Đạo sơn nhân, chỉ muốn im lặng ngẩng đầu nhìn trời xanh.
"Tại sao sư bá lại biết kẻ đó không có thiên bàn?"
"Hắn có à?"
Kiến Sầu lập tức quay sang nhìn Trịnh Yêu.
Trịnh Yêu nhún vai: "Ta chỉ cho rằng với cái thói luôn luôn thích giấu giếm của Côn Ngô, chỉ cần nói mười ngày trúc cơ đã đủ làm người khác sợ rồi, nếu ta là Hoành Hư chân nhân thì dù có thiên bàn cũng sẽ không nói ra".
"Nói thế cũng đúng..."
Phù Đạo sơn nhân vẫn hiểu thói quen của Hoành Hư chân nhân.
Lão suy nghĩ một lát, cuối cùng lại phất tay: "Có thiên bàn hay không cũng có gì quan trọng? Dù sao thì sức chiến đấu của nha đầu Kiến Sầu này vẫn tuyệt đối hiếm thấy trong cùng cấp bậc! Đúng rồi, sức chiến đấu..."
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn nàng.
"Nói mới nhớ, sơn nhân ta còn quên hỏi ngươi, một cước đó của ngươi là thế nào?"
Một cước...
Đương nhiên chính là đạo ấn.
Kiến Sầu do dự một lát, nói: "Ngoài ẩn giới Thanh Phong am từng xuất hiện một kí hiệu rất lớn, khi đó đồ nhi ở bên ngoài nên đã vẽ lại kí hiệu này. Mấy ngày trước trong lúc tu luyện ở tàng kinh các, đồ nhi cảm thấy kí hiệu đó rất giống đạo ấn nên thử suy diễn ngược một chút, không ngờ mới sử dụng lần đầu lại thành công, cho nên mới phá hỏng cửa tàng kinh các".
Vừa nói nàng vừa lấy tờ giấy vẽ đạo ấn giấu trong tay áo ra đưa tới.
Ẩn giới Thanh Phong am?
Chẳng lẽ là kí hiệu đó?
Phù Đạo sơn nhân đột nhiên kinh hãi, cầm lấy tờ giấy cùng Trịnh Yêu xem xét.
Kí hiệu này nhìn rất tầm thường, phải biết cụ thể vận hành linh khí ở kinh mạch và khiếu huyệt nào mới có thể thấy rõ đạo ấn này mạnh yếu ra sao.
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới những lời Kiến Sầu vừa nói, trong đầu vẫn còn ong ong.
"Nếu ta không nghe nhầm thì vừa rồi ngươi nói ngươi thử suy diễn ngược một chút rồi lại thử sử dụng thế là thành công luôn... Có nghĩa lần đầu tiên ngươi đã thành công rồi?"
"Đúng". Kiến Sầu thành thật gật đầu: "Có lẽ là may mắn".
May mắn...
Trên đời thật sự có người may mắn đến thế sao?
Phù Đạo sơn nhân cau mày, nhớ lại Kiến Sầu tu luyện cực kì thuận lợi, tốc độ nhanh đến mức làm mọi người không thể tin được, bây giờ lại đến thiên bàn, thậm chí còn thử một lần đã suy diễn ngược thành công một đạo ấn.
Tạm không nói đến những huyền ảo của đạo ấn này, chỉ nói chuyện suy diễn ngược, đối với các tu sĩ thì đó chính là một việc cực kì hao tâm tốn sức.
Một đạo ấn phải thí nghiệm vô số khả năng, sơ ý một chút còn có nguy cơ kinh mạch vỡ nứt, tẩu hỏa nhập ma.
Trong một vạn khả năng ban đầu suy diễn ra mấy khả năng có lẽ còn không nhất định thành công, người thí nghiệm suy diễn còn có thể chết.
Nếu không có rủi ro cao như vậy, chẳng phải đạo ấn trên đời này cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu hay sao?
Phù Đạo sơn nhân cảm thấy trong đầu như có một mớ bòng bong.
Không phù hợp, không phù hợp...
Ở đây nhất định có nguyên nhân.
Lão dùng ngón tay gõ huyệt thái dương, nghĩ xem rốt cuộc mình quên mất điều gì.
Kiến Sầu không biết sư phụ đang nghĩ gì, đành phải cùng Trịnh Yêu nhìn theo bước chân Phù Đạo sơn nhân.
Một hồi lâu sau Phù Đạo sơn nhân mới nghĩ đến một điểm.
"Ta nhớ lúc ở trên Nhai Sơn đạo ngươi từng vượt qua một đoạn hiểm trở. Khi đó đấu bàn sáng lên trên mu bàn tay ngươi?!"
"Đúng là có chuyện đó".
Kiến Sầu cũng nhớ ra, gật đầu.
"Nhưng mà thế thì sao?"
Thế thì sao à?
Phù Đạo sơn nhân có lẽ phải quỳ lạy tiểu tổ tông này mới được.
Lão giơ ngón tay ra, run rẩy chỉ Kiến Sầu, tiếng nói cũng run lên: "Đúng là ta đã sơ ý rồi... Ngươi... Ngươi có thể cho đấu bàn sáng lên trên mu bàn tay được nữa không?"
"Như thế này à?"
Dù không biết Phù Đạo sơn nhân muốn làm gì, nhưng nhìn lão hô hấp cũng có vẻ khó khăn, Kiến Sầu cũng không dám cãi lại, lập tức giơ tay lên.
Đấu bàn dưới chân biến mất, lúc xuất hiện lại không ngờ đã lơ lửng trên mu bàn tay Kiến Sầu.
Trong nháy mắt, Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu đều hóa thành hai bức tượng đá đứng yên tại chỗ.
Kiến Sầu không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
"Chẳng lẽ không phải là linh lực lưu chuyển đến đâu, trong đầu suy nghĩ đến đâu thì đấu bàn sẽ sáng lên ở đó sao? Như thế này..."
Nàng nắm tay vào, giơ ngón trỏ lên, thế là đấu bàn lại hiện lên trên đầu ngón tay.
Thấy vui vui, nàng còn quay quay ngón tay. Ngón tay quay tròn, đấu bàn cũng quay tròn theo, ánh sáng ngập tràn, hết sức đẹp mắt.
"Hoặc thế này".
Dường như để chứng minh mình nói chính xác, chứng minh đây là một chuyện cực kì tầm thường, Kiến Sầu gập ngón tay vào, đấu bàn lại biến mất.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, hai má trắng muốt.
Lúc này linh lực đều tràn tới mi tâm.
Thế là đấu bàn hiện ra, xoay tròn trên đỉnh đầu Kiến Sầu.
Nhìn cảnh tượng này quả thực có vài phần khôi hài, như một đưa bé đội một chiếc mũ cực kì to.
Nhưng Phù Đạo sơn nhân không cười được, còn may là lão chưa khóc cho Kiến Sầu xem đấy.
Người so với người tức chết người!