Chỉ số thông minh cỡ này, hoàn toàn không thể đối thoại bình thường được!

Khương Hạ chán nản lấy tay che mặt, nói với Thẩm Cữu: "Tứ sư huynh, ngươi nói đúng".

Thẩm Cữu phóng khoáng phất tay áo, nói: "Đó là đương nhiên. Có điều ta vẫn rất tò mò, trước lúc bế quan, sư tỷ cũng chỉ có Luyện Khí kì, rốt cuộc làm thế nào mà gây ra động tĩnh lớn như vậy được? Ơ hay, họ lên kia làm gì?"

Ánh mắt đưa lên nhìn theo đám người Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu nói xong liền ngẩn ra một lát.

Thì ra đám người Phù Đạo sơn nhân do chưởng môn Trịnh Yêu dẫn đầu không ngờ lại đang đi lên thang, đi đến Lãm Nguyệt điện ở trên cao.

Đến Lãm Nguyệt điện bình thường là để nghị sự hoặc tiếp khách.

Mọi người ở Nhai Sơn đã lâu nên đều biết chuyện này.

Khúc Chính Phong bên cạnh nói lạnh nhạt: "Vừa rồi ta thấy Hi Hòa trưởng lão từ bên ngoài đến, nghe nói là Tiễn Chúc phái cử ba nữ tu sĩ đến, muốn gặp Kiến Sầu sư tỷ. Cụ thể là chuyện gì thì ta không hỏi".

Dù sao cũng không phải việc của hắn, không tiện hỏi thăm.

Thẩm Cữu lập tức tò mò, đặt tay lên vai Khúc Chính Phong, cười hê hê: "Nhị sư huynh, đừng giấu nữa mà. Ta biết ngươi, ngươi luôn là con cáo già giấu kĩ không lộ nhất Nhai Sơn chúng ta. Ta và ngươi đã đấu bao nhiêu năm, bây giờ ta cũng bị ngươi đánh bại rồi. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ngươi tiết lộ một chút có sao đâu".

Vừa rồi còn hầm hè nhau, người không biết còn tưởng hai người này có đại thù, chớp mắt sau đã thân thiết như thường rồi.

Mấy người còn lại nhìn thấy, đồng loạt lừ mắt đầy xem thường.

Nghe Thẩm Cữu nói, Khúc Chính Phong chỉ lạnh nhạt lắc đầu: "Ta thật sự không biết nhiều hơn".

"Đã không biết thì chúng ta đi xem là biết".

Giọng nói vừa thô vừa khàn từ bên cạnh xen vào.

Mọi người kinh ngạc quay lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng thanh niên dáng vẻ hào sảng thoáng cái biến mất, hóa thành một vệt sáng đáp xuống ngôi đình đá dẫn đến Lãm Nguyệt điện.

Mấy người còn lại đều hơi bất ngờ.

Khúc Chính Phong than thở: "Nói đến sức hành động thì các sư huynh đệ chúng ta đúng là còn thua kém Khấu sư đệ. Khấu sư đệ không giỏi ăn nói, chỉ si mê kiếm, để một mình hắn lên ta không yên tâm. Từng là đại sư huynh của các ngươi, ta phải lên trông coi Khấu sư đệ một chút".

Dứt lời, như một "nhị sư huynh" rất có trách nhiệm, hắn ngự kiếm bay thẳng lên, cũng bay tới Lãm Nguyệt điện.

Tên nhóc mập mạp Khương Hạ mắng một tiếng: "Nhị sư huynh vô sỉ, đợi ta với!"

"Các ngươi đi hết à? Có cần phải vội vã như vậy không? Cho ta đi theo với!" Thẩm Cữu luôn luôn không chịu kém ai, không hề nghĩ ngợi đạp phi kiếm đuổi theo.

Chỉ còn lại Trần Duy Sơn ngốc nghếch, nghĩ một hồi lâu mới nói: "Mọi người đều đi, ta cũng đi. Cùng hành động với mọi người chắc là không sai".

Thế là hắn lắc người, bóng dáng biến mất. Khi xuất hiện lại, không ngờ hắn đã ở bên cạnh tên mập mạp Khương Hạ.

Mấy người rón rén đến gần Lãm Nguyệt điện.

Lúc này trên Lãm Nguyệt điện, trưởng lão Hi Hòa đứng thứ hai trong bốn đại trưởng lão đã đứng trong điện.

Hắn rất thấp, chỉ cao đến ngực chưởng môn Trịnh Yêu vừa đi vào, dưới cằm lại có bộ râu dày, rất dài, gần như sắp quét xuống đất.

Mấy cây đèn đồng đều có ánh lửa, dù là ban ngày vẫn cháy như thường.

Bên ngoài liên tiếp có tiếng bước chân, trưởng lão Hi Hòa không hề kinh ngạc, bình tĩnh quay lại thi lễ: "Bái kiến chưởng môn, bái kiến Phù Đạo sư bá".

Trịnh Yêu đặt một tay lên cái bụng phệ, chậm rãi bước tới.

Vị trí chính giữa có một bảo tọa, bình thường Trịnh Yêu không bao giờ ngồi ở đó, nhưng khi có người ngoài đến thăm thì lại khác.

Đến lúc làm bộ làm tịch rồi.

Hắn phất tay áo ngồi lên bảo tọa, Phù Đạo sơn nhân đi theo phía sau thuận thế ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, hiển nhiên là địa vị cực kì cao quý. Còn Kiến Sầu chính là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân nên đứng hầu bên cạnh Phù Đạo sơn nhân.

Kiến Sầu nhìn mấy người đang đứng giữa đại điện, ngoài trưởng lão Nhai Sơn còn có ba nữ tu sĩ.

Các nữ tu sĩ này mặc y phục không khác Hứa Lam Nhi mấy, góc áo có thêu kí hiệu giống như hai cánh cửa sổ, dáng người đều rất đẹp.

Nữ tu sĩ đứng phía trước khóe mắt có một nốt ruồi, có vẻ khá bình tĩnh. Người đứng giữa thì nhìn hơi thông thường. người dứng sau cùng lại cúi thấp đầu, dường như hơi căng thẳng, cũng không biết mặt mũi thế nào.

Hai cánh cửa sổ, Tiễn Chúc phái.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc? (Ý là cô gái hỏi khi nào mới được cùng tình nhân cắt bấc nến bên cửa sổ phía tây. Tiễn là dùng kéo cắt, chúc là nến)

Trong đầu Kiến Sầu lại hiện lên câu thơ đó, sau đó quan sát mấy người trong điện, cảm thấy hơi đang tiếc.

Quá lãng phí.

Nếu Tiễn Chúc phái toàn là người tâm cơ sâu nặng như Hứa Lam Nhi thì đúng là không xứng với cái tên đẹp như vậy.

Thấy mọi người đã đến, Hi Hòa trưởng lão liền tiến lên bẩm: "Khởi bẩm chưởng môn, ba vị đệ tử Tiễn Chúc phái cầu kiến đã ở trong điện.

Đây là một câu dẫn kiến.

Ba cô gái phía sau nghe vậy lập tức tiến lên một bước, cùng thi lễ với Trịnh Yêu: "Chúng vãn bối bái kiến chưởng môn Nhai Sơn".

Âm thanh đều tăm tắp, rất nũng nịu vang lên trên điện làm mọi người có một cảm giác rất khác thường.

Trịnh Yêu đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, thản nhiên đưa tay xoa gai ốc vừa nổi trên cánh tay, trên mặt lại không lộ manh mối, nói: "Mời ba vị tiểu hữu đứng lên, đều là tu sĩ Tả Tam Thiên Trung Vực, cũng không cần đa lễ như thế. Bản tọa nghe nói các vị tới tìm đại sư tỷ?"

Đại sư tỷ?

Nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái có nốt ruồi dưới khóe mắt tên là Chu Bảo Châu, ở Tiễn Chúc phái cũng được sư tôn rất coi trọng, dù không bằng Hứa Lam Nhi nhưng cũng kém không nhiều.

Lần này ả đã chuẩn bị kĩ trước khi đến, biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, cũng biết Kiến Sầu là đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân.

Nhưng bây giờ ả lại hơi kinh ngạc.

Bởi vì ả đang định lên tiếng gọi Kiến Sầu là đại sư tỷ.

Mồ hôi lạnh tự nhiên toát ra, Chu Bảo Châu hít một hơi mới điều chỉnh lại tâm tình được. Ả ứng biến coi như không tồi, kịp thời đổi giọng.

"Hồi bẩm Trịnh chưởng môn, đúng là như thế".

Lấy lại bình tĩnh, Chu Bảo Châu nói tiếp: "Tiễn Chúc phái ta có đệ tử Hứa Lam Nhi, thời gian trước cùng mấy tông môn Trung Vực khác xuất phát đến ẩn giới Thanh Phong am trên cô đảo nhân gian, không ngờ nửa đường gặp nạn, may được Phù Đạo trưởng lão trọng nghĩa cứu giúp, thật sự vô cùng cảm kích. Có điều trên đường về Thập Cửu Châu, Hứa sư tỷ của ta bị kẻ thù lòng lang dạ sói ở Ngũ Di tông đuổi giết, khi đánh nhau nhất thời loạn tay loạn chân, lại sơ suất giao thủ với Kiến Sầu tiền bối..."

Dùng tiền bối, coi như thông minh.

Có điều lời nói ra lại không được thông minh lắm.

Kiến Sầu im lặng đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân, trong mắt lộ vẻ châm chọc.

Xem ra đề nghị của mình sai rồi.

Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân ngồi dây đều đã nghe Kiến Sầu kể lại ngọn nguồn, bây giờ nghe những lời né tránh trọng điểm của Chu Bảo Châu, trong lòng không được thoải mái lắm.

Tại sao nghe lời này lại ngứa tai như vậy?

Trịnh Yêu nheo mắt thoáng nhìn sắc mặt Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu cảm thấy vị chưởng môn Nhai Sơn này thật sự không giống những gì mình nghe nói.

Trong mắt thế nhân, Nhai Sơn cao quý mà thần bí, là một nơi xuất hiện rất nhiều cao thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play