Các đệ tử đến xem bên ngoài đều bị trưởng lão đuổi đi, lí do thống nhất được đưa ra chính là đại sư tỷ tu luyện sơ ý một chút gây ra, còn rốt cuộc bọn họ có tin hay không thì không thể biết được, mà các trưởng lão cũng không cần quan tâm.
Có điều mấy đệ tử của Phù Đạo sơn nhân thì không dễ lừa gạt như vậy.
Hiếm khi năm người còn ở Nhai Sơn lại tụ tập cùng nhau như hôm nay.
Một Khúc Chính Phong thờ ơ đứng bên cạnh. Một Thẩm Cữu mặc áo bào trắng như tuyết, ngón tay khẽ vuốt môi, dường như đang suy nghĩ. Một củ cải nhỏ, Khương Hạ, vẫn nhìn lên lỗ thủng trên vách núi, trong miệng lẩm bẩm: "Chân ai mà to thế nhỉ?"
Hai người còn lại đương nhiên là hai gã có biệt danh "kiếm si" và "tên ngốc".
Một thanh niên dáng vẻ hào sảng, bên hông đeo một thanh trường kiếm, một bầu rượu.
Dưới cằm có dâu lún phún, chắc là đã mấy ngày không cạo, nhìn có vẻ hơi lôi thôi.
Nhưng đôi mắt hắn lại sắc bén như lưỡi kiếm. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này liền có cảm giác như trong đó có bóng kiếm lấp loáng, hết sức đáng sợ.
Một người còn lại thì tướng mạo đôn hậu, dáng người khỏe mạnh, trên mặt mang nụ cười chất phác, mặc dù có một khuôn mặt xem như tuấn tú đàng hoàng nhưng thần thái lại không thể nào gọi là đẹp trai.
Gã này chính ta tên ngốc Trần Duy Sơn.
Hắn gãi gãi đầu, lại nghe thấy câu hỏi Khương Hạ vẫn lẩm bẩm, liền trả lời: "Vừa rồi nghe các trưởng lão nói là đại sư tỷ tu luyện gây ra động tĩnh, ta nghĩ đây chính là chân của đại sư tỷ?"
Trong nháy mắt, bốn người xung quanh đều yên lặng một cách kì lạ.
Khóe miệng Thẩm Cữu co giật một hồi lâu, sau đó hắn ngẩng đầu lên, đặc biệt thành khẩn nói với gã đàn ông đôn hậu: "Lão Lục, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đến trước mặt đại sư tỷ, ngươi tốt nhất đừng nói một chữ nào".
Khúc Chính Phong đứng bên cạnh cười, rất lạnh nhạt.
Khương Hạ nhìn vẻ mặt Khúc Chính Phong, rùng mình một cái: Quá lạnh.
Trần Duy Sơn lại không hiểu nổi: "Vì sao?"
Thẩm Cữu nhìn hắn đầy khinh thường, chỉ số thông minh thấp thế này, sợ là hết thuốc chữa rồi.
"Đi ra rồi".
Thanh niên vẫn đứng bên cạnh không tham gia bàn tán với bọn họ, ánh mắt không rời lỗ thủng trên cao, cuối cùng nói một tiếng.
Giọng hắn rất thô, rất khàn, làm mọi người nghe mà khó chịu.
Có điều lúc này mọi người đều không để ý, vội vàng nhìn theo ánh mắt hắn.
Quả nhiên là có người đi ra.
Trưởng lão mi dài đi trước, chưởng môn và Kiến Sầu đi sau. Người đi cuối cùng không ngờ lại là vị sư tôn "đáng kính" của bọn họ, Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân không ngừng gọi với lên phía trước: "Ngươi trả lời ta đi!"
Thực ra lúc này Kiến Sầu cũng không đi trước Phù Đạo sơn nhân bao nhiêu, nàng bất đắc dĩ dừng bước, có điều khóe mắt lại thoáng liếc thấy các vị "đồng môn" cãi lời trưởng lão đứng bên dưới quan sát mình.
Đưa mắt nhìn quanh một lượt, Kiến Sầu phát hiện có vô số ánh mắt từ chỗ xa chỗ gần chỗ sáng chỗ tối đang rơi vào trên người mình.
Lời sắp ra đến miệng cũng dừng lại, sau đó biến thành: "Sư phụ, lát nữa chúng ta nói tiếp. Đồ nhi cũng không xác định được".
Cái thứ gọi là thiên bàn này, dù nói thế nào cũng có vẻ hơi mơ hồ huyền ảo.
Kiến Sầu luôn cảm thấy quá trình tu luyện của mình rất kì dị, quá thuận lợi, ngược lại khiến nàng hơi sợ hãi.
Lúc này Phù Đạo sơn nhân cũng đã đi đến bên cạnh nàng, nghe Kiến Sầu nói như vậy trong lòng lại rất nghi hoặc.
Lão vừa đi vừa nói: "Ôi, ta đã nói với ngươi rồi, thắp sáng tất cả các tuyến khôn có thể thắp sáng rồi mới trúc cơ, sao con bé nhà ngươi lại sốt ruột như vậy? Nhớ năm xưa ta lần tìm hướng đi của các kinh mạch cũng tốn không ít thời gian. Đấu bàn một trượng đâu phải dễ dàng thắp sáng toàn bộ chứ? Càng huống chi khi đó ta còn là một thiên tài vang danh Thập Cửu Châu..."
"Thế sư phụ có thắp sáng được toàn bộ không?"
Kiến Sầu lại hỏi.
"..."
Một lần nữa bị câu hỏi của Kiến Sầu làm nghẹn họng.
Phù Đạo sơn nhân chỉ hận không thể nhét cái đùi gà vào miệng nàng: "Sơn nhân ta phát hiện ngươi đúng là đã nhiễm thói xấu của mấy thằng ranh kia rồi. Sao có thể bắt nạt người già như thế? Người ta đã cố tránh không nói mà lại cứ bới ra!"
"À..."
Mỗi lần nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân như thế này, Kiến Sầu lại lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị đứa nghịch đồ này làm tức chết.
Trịnh Yêu đi trước mấy bước nghe thấy, trong lòng rất sướng, chỉ dỏng tai nghe mà không xen vào. Biết làm sao được, ai bảo hắn không phải thiên tài, cũng không phải đồ đệ của thiên tài, càng không có đồ đệ thiên tài chứ?
Ai da ai da, thanh nhàn đúng là tốt thật.
Sáng sớm có động tĩnh lớn như vậy, từ trên xuống dưới Nhai Sơn kì thực đều tò mò, mặc dù bị đuổi đi nhưng cũng chỉ là không dám công khai đứng xem thôi. Những người như Thẩm Cữu, Khúc Chính Phong còn có không ít, thấy đám người chưởng môn vừa cười vừa nói đi ra, dáng vẻ vô cùng cao hứng, trong lòng bọn họ đều có một thắc mắc như nhau.
Tàng kinh các suýt nữa bị nổ, có chuyện gì đáng vui vẻ chứ?
Những kẻ nhanh trí lập tức nghĩ đến Kiến Sầu.
Chẳng lẽ các trưởng lão nói động tĩnh này là đại sư bá Kiến Sầu gây ra, chuyện này lại là sự thật?
Trong một số trường hợp, suy nghĩ của mọi người luôn tồn tại điểm chung.
Thế là sau khi đám người Phù Đạo sơn nhân đi mất, không ít người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn lỗ thủng khổng lồ hình thù kì quái: Chẳng lẽ đúng là chân của Kiến Sầu đại sư bá?
Tên nhóc mập mạp Khương Hạ cũng giơ ngón tay mũm mĩm ra chọc Trần Duy Sơn đứng bên cạnh.
"Ngươi thấy thế nào?"
Trần Duy Sơn luôn luôn thật thà chất phác, hắn cảm thấy các sư huynh đệ đều đang nhìn mình, lại thấy hơi xấu hổ.
Đưa tay sờ sờ gáy, Trần Duy Sơn nói: "Ta cho rằng đại sư tỷ rất lợi hại, có điều chân hơi to một chút, ngay cả tường cũng hỏng rồi".
"..."