Chiếc đùi gà tức khắc liền bị quăng cái bộp lên nền Tàng Kinh các bóng loáng.
Phù Đạo sơn nhân ngoảnh đầu lại nhìn Kiến Sầu : "Khoan đã, đấu bàn của cô một trượng. Năm xưa ta thắp đấu bàn một trượng rồi, tốn bao lâu ta hiểu. Cô làm sao mà nhanh vậy ? Đấu bàn thắp lên sáng được bao nhiêu đó ?"
Phong bàn trúc cơ là chuyện có thể làm bất cứ lúc nào, tỷ như chỉ cần thắp sáng được hơn nửa là đã có thể thành công. Nếu Kiến Sầu thắp lên có phân nửa thôi thì đúng là phí hoài cái tài năng trời cho này rồi. Phù Đạo sơn nhân nghĩ tới khả năng này mà cái vẻ nặng nề cạn lời cố trưng ra ngoài mặt lại càng thêm đậm nét. Lão ngóng Kiến Sầu trả lời mình.
Kiến Sầu nhớ tới chuyện "thiên bàn" thì mặt mũi liền vui vui thấy rõ, đang định báo cho Phù Đạo sơn nhân biết thì nào ngờ vị trưởng lão mi mày thậm thượt ban nãy vừa lúc đáp xuống tới nơi rồi đi ngay luôn vào Tàng Kinh các.
- Khởi bẩm chưởng môn...
- Đã nói các ngươi lui ra rồi mà, sao lại còn vào đây nữa ?
Đang chờ Kiến Sầu trả lời mà lại bị người khác chen ngang nửa chừng, Trịnh Yêu hơi bực mình, nóng nảy đáp lại.
Trưởng lão mi dài thở dài : "Chưởng môn, là tại vì có khách lạ tới xin gặp."
- Khách lạ ?
Trịnh Yêu cau mày đứng lên, ưỡn bụng đi đi lại lại cạnh bàn : "Nhai Sơn chúng ta mấy năm nay đâu có khách lạ tới bái đâu ta ! Môn phái nào đó ? Ai vậy ?"
- Bọn họ có ba người cả thảy, nói là từ phái Tiễn Chúc tới. Người có tu vi cao nhất là nữ tử, cảnh giới cũng chỉ mới trúc cơ bậc trung. Bọn họ xin thay mặt sư muội Hứa Lam Nhi trong môn tới đây tạ lỗi với Kiến Sầu đại sư bá.
Phái Tiễn Chúc sao ?
Xin thay mặt Hứa Lam Nhi tạ lỗi với mình ư ?
Kiến Sầu cau mày, tức thời quên bẵng mọi chuyện liên quan tới tu vi.
Trịnh Yêu hoàn toàn không biết ân oán trong đó ra sao, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Phù Đạo sơn nhân cũng ngó sang, hỏi : "Rốt cục là chuyện gì vậy ?"
Hôm đó nhận được tin của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai gửi tới, Kiến Sầu đọc xong thì đi về cùng với Khúc Chính Phong, kế lại gặp Thẩm Cữu. Hai sư đệ liền tuốt kiếm đánh nhau một trận. Kiến Sầu sau đó cũng ù ù cạc cạc bắt đầu bế quan, chẳng kịp có thời gian báo chuyện này cho Phù Đạo sơn nhân biết.
Bây giờ nhắc tới, nàng mới thuật lại những gì đã xảy ra trên đảo Trảm Nghiệp hôm nọ, rồi kể thêm về tin tức nhận được trước đó.
- Mười ngày trước, Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai có gửi tin tới, nói Tiểu Vãn sư muội đang trị thương. Hứa Lam Nhi thì lông tóc vô tổn, đã về tới phái Tiễn Chúc. Ngoài chuyện này thì cũng không có tin gì khác nữa.
Trịnh Yêu ngạc nhiên hỏi : "Đệ tử môn hạ đánh lén người khác, phái Tiễn Chúc sao không đi xin lỗi Vô Vọng trai ? Vô Vọng trai vậy mà cũng chẳng nói gì đến chuyện hỏi tội sao ?
Đây cũng là điều Kiến Sầu thắc mắc mắc khó hiểu. Nàng lắc lắc đầu đáp lời chưởng môn.
Ngay sau đó, Trịnh Yêu liền cười khẩy. Hắn làm chưởng môn nhiều năm như vậy, tuy ngày nào cũng một hai đòi quẳng cái cục nợ này đi cho rảnh, nhưng đến lúc quan trọng lại chẳng bao giờ bỏ nổi.
Trịnh Yêu hơi coi thường, chắp hai tay sau lưng nói : "Vô Vọng trai dù sao cũng ở thế yếu. Ân oán giữa đệ tử với nhau không nâng lên ngang tầm với ân oán môn phái được. Đây cũng coi như là hai phái bọn họ ngầm nhất trí với nhau. Mà điều cái phái Tiễn Chúc này hành vi cũng không khỏi bỉ ổi thái quá, nạn nhân thật sự kia thì lại chẳng đi xin lỗi mà cứ ba chân bốn cẳng chạy lại đây, bám riết Nhai Sơn ta để xin lỗi Kiến Sầu đại sư tỷ."
Đúng là đồ a du xu nịnh, nâng trên đạp dưới !
Trịnh Yêu bực nhất là phải đối phó với loại người này. Hắn thẳng thừng xua tay : "Một đám tu sĩ mới có trúc cơ mà cũng dám héo lánh tới Nhai Sơn, coi chừng ta mở đại trận hộ sơn đập chết hết bây giờ ! Đuổi đi, nói tụi nó cút đi !"
- Cái này...
Trưởng lão mi dài muốn lấy đại cục làm trọng, cách này lão thấy không được hay cho lắm.
Kiến Sầu suy nghĩ một chút, lại nói : "Khởi bẩm chưởng môn, làm vậy e sẽ giết lầm người. Biết đâu trước khi tới Nhai Sơn, tụi nó đã cử người đi Vô Vọng trai xin lỗi rồi thì sao. Thôi chi bằng cứ gặp một chút rồi hẵng đuổi đi được không ?"
- Hả...
Trịnh Yêu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì thực ra cũng được : "Nhưng người tụi nó muốn gặp là đại sư tỷ cô. Tới lúc đó, người mệt đầu là tỷ đó. Tỷ nghĩ cho chắc đi."
Kiến Sầu thật ra chỉ muốn biết phái Tiễn Chúc muốn làm cái gì mà thôi, với lại cũng tò mò, không hiểu được Hứa Lam Nhi làm sao mà lành lặn trở về hay vậy ? Theo nàng thấy, Đào Chương Ngũ Di tông tuyệt chẳng phải là hạng lương thiện gì.
Còn cái chuyện mệt đầu á ?
Kiến Sầu nghĩ : Người đã có cái cây đại thụ Nhai Sơn làm chỗ dựa như nàng thì kẻ mệt đầu mệt óc nhất chắc chắn chẳng phải là nàng, bởi vậy mới không khỏi mỉm cười, tiếp : "Nếu Kiến Sầu mệt đầu thì chưởng môn cũng sẽ mệt đầu vậy."
Trịnh Yêu sững ra, sau đó thì cả cười, vui vẻ đáp : "Vậy thì đi ra gặp đi."
Nói xong liền đi ngay ra ngoài.
Phù Đạo sơn nhân ở bên cạnh cả buổi không chen vào câu nào. Lão thấy Kiến Sầu với Trịnh Yêu nói qua nói lại mấy câu đã rốt ráo định chuyện thì cứ cảm thấy sao có cái gì đó không được ổn thỏa cho lắm.
Đúng rồi, cái con bé này vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của mình mà !
"Ngươi rốt cục là thắp sáng được mấy đường tuyến khôn đó ?!"