Chưởng môn ở phía sau thình lình hộc ra miệng, sặc nước miếng, còn chẳng kịp thở lấy hơi đã kinh ngạc hỏi : "Sư tỷ nói cái gì ?!"
Cái gì mà "Đồ nhi không ngờ lại lớn chuyện đến vậy" ?
Té ra tiếng động vừa rồi hoàn toàn chẳng phải do người ngoài phá phách mà chính là kiệt tác của người cùng nhà Nhai Sơn bọn họ sao ?
Giỡn gì kỳ vậy...
Dư chấn khủng khiếp đó cho đến bây giờ Trịnh Yêu vẫn còn thấy khiếp chứ đừng nói gì là trưởng lão với chúng đệ tử !
Nguồn lực phát xuyên vách đá cực kỳ tinh thuần đã đành mà quan trọng hơn cả là khí vị trong đó của nó còn làm người ta da đầu tê dại...
Cảm giác ấy rốt cục ra sao, Trịnh Yêu cũng không sao diễn tả nổi. Có lẽ hắn cảm thấy nó là thứ gì đó vượt quá "sức mạnh", thậm chí còn kinh khủng hơn cả sức mạnh nhiều !
Hay gọi nó là ――
Uy áp thì đúng hơn chăng ?
Tóm lại, Trịnh Yêu không tin chuyện này người mới tới luyện khí có thể...
- Khoan đã, sư tỷ bây giờ đã là cảnh giới gì rồi ?
Ánh mắt nhìn Kiến Sầu chằm chằm của Trịnh Yêu hốt nhiên bỗng trở nên quái lạ hẳn lên, hắn kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Kiến Sầu nhìn sang Phù Đạo sơn nhân. Lão cũng hỏi : "Ừ, cảnh giới gì rồi ?"
- Chắc là mới sang trúc cơ thì phải ?
Thật ra nàng cũng không rành mấy : "Trước đó không lâu, đồ nhi đã đóng đấu bàn lên trúc cơ rồi. Nhưng trong Tàng Kinh các không có ngày đêm, con chẳng biết thời gian lâu mau thế nào. Con bế quan lâu lắm phải không ?"
- ... Trúc cơ rồi sao ?
Chưởng môn Trịnh Yêu tưởng mình đang nằm mơ.
- Trước đó không lâu hả ?
Lần này đến lượt Phù Đạo sơn nhân ngoẹo đầu sang một bên, tưởng mình cũng đang nằm mơ nốt.
Gần như cùng lúc, hai bậc trưởng bối lão làng cực kỳ dở dở ương ương ấy liền quay đầu lại, đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng có vẻ thộn ra.
- Khoan khoan, khoan đã ! Chuyện này hơi lộn xộn một chút, để bổn tọa giải quyết đi.
Vị chưởng môn mập mạp cơ trí sắc sảo cuối cùng cũng đáp xuống đất, vả lại thấy chỗ đứng trước cửa chỉ có chút xíu bèn quyết đoán khoát tay hạ lệnh ngay : "Các vị trưởng lão, để những người khác giải tán hết đi. Mấy người chúng ta đi thôi, vào trong rồi bàn."
Nói xong, Trịnh Yêu dẫn đầu, đi trước một bước vào Tàng Kinh các.
Ở giữa Tàng Kinh các có một cái bàn tròn rất lớn hiện không một bóng người.
Trịnh Yêu đi tới, tiện tay kéo một cái ghế ra rồi ngồi đối mặt với lưng ghế, hai tay tựa lên thành ghế, mắt thì nhìn Kiến Sầu từ đầu đến chân bằng cái vẻ giống như đang ngắm động vật quý hiếm.
Cái nhìn đó thật đúng là lạnh người, sởn tóc gáy con người ta.
Câu hỏi ban nãy của Kiến Sầu vẫn còn chưa được ai trả lời. Nàng lại mơ hồ cảm thấy cái đạo ấn mà mình tự thí nghiệm kia chắc sẽ còn kéo theo nhiều chuyện lôi thôi không ít khác nữa, bởi vậy nên nhất thời hơi chột dạ, cũng chẳng dám hỏi han gì thêm, chỉ ráng dằn lòng nén cảm giác đó xuống, ngoan ngoãn đứng phía trước.
Phù Đạo sơn nhân cũng kéo một cái ghế khác ngồi xuống.
Đến lúc này, Trịnh Yêu mới mở miệng : "Trước nhất, câu hỏi đầu tiên là : Đại sư tỷ, tu vi tỷ tới đâu rồi ?"
- Chắc được trúc cơ rồi !
Kiến Sầu nghĩ nghĩ một chút rồi bồi thêm : "Còn chưa được bao lâu, vậy có lẽ... mới sơ kỳ thôi, đúng không ?"
Trịnh Yêu liền lập tức cúi đầu bấm bấm đốt ngón tay tính toán. Đếm đếm một hồi, chợt thấy có chỗ không khớp, hắn liền ngẩng phắt đầu lên nhưng lần này là nhằm vào Phù Đạo sơn nhân mà hỏi : "Sư bá, sư bá, đại sư tỷ bắt đầu tu luyện với ông từ lúc nào ?"
Tu luyện ?
Phù Đạo sơn nhân thận trọng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy da đầu mình thiếu điều muốn nứt toạc cả ra : "Chừng mười ba ngày trước chứ mấy ? Nhưng..."
Lão ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu : "Lúc ở trên mười ba đảo tiên lộ, con có tu luyện không ?"
Kiến Sầu lắc lắc đầu. Nhưng ngay sau đó, có chi tiết khiến nàng chợt để ý.
- Sư phụ nói con theo sư phụ tu hành kể từ mười ba ngày trước. Vậy thời điểm bắt đầu tính từ lúc ở trên mỏm vực gần am Thanh Phong rồi, thế tức có nghĩa là giờ mới qua có... mười ngày thôi phải không ?"
Nàng ở trong Tàng Kinh các không biết được năm tháng bên ngoài trôi qua bao lâu, cứ nghĩ ít nhất chắc cũng đã bốn năm tháng...
Nào ngờ mới chỉ có mười ngày thôi sao ?
Nàng bấy giờ mới chợt vỡ lẽ, hiểu ra tại sao Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân lại có thái độ như vậy với mình.
Mười ngày trúc cơ, Tạ Bất Thần.
Đầu óc nàng nghĩ tới điều này đầu tiên nhưng không phải đó là vì Tạ Bất Thần mà chỉ là vì số ngày trúc cơ kia thôi. Ở Thập Cửu Châu, trăm ngày trúc cơ đã có thể dương danh thiên hạ thì mười ngày trúc cơ không biết sẽ còn thế nào đây ?
Là một Tạ Bất Thần thứ hai nữa còn gì.
- Tính thời gian như vậy thì có lẽ là mười ngày rưỡi... Huống chi...
Sâu trong đôi con ngươi của Phù Đạo sơn nhân hốt nhiên bỗng anh ánh lạ lùng : "Kiến Sầu nha đầu, ta nhớ con nói trước khi gây ra động tĩnh lớn như vậy thì chắc đã trúc cơ từ lâu rồi đúng không ?"
- ... Dạ phải !
Kiến Sầu chớp chớp mắt.
- Có điều đồ nhi không sao xác định được thời điểm trúc cơ là lúc nào...
- Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi !
Trịnh Yêu vỗ đùi cái đét, nhìn chẳng thấy đâu cái phong thái cao cao tại thượng của chưởng môn Nhai Sơn một chút nào !
Hắn thậm chí còn cười ha hả một tràng rồi đứng lên nói với Phù Đạo sơn nhân : "Cứ cho là mười ngày rưỡi thì đã sao ? Sư bá, sư bá, biết bao nhiêu năm rồi đó ! Không biết bao nhiêu năm rồi Thập Cửu Châu mới có được tài năng thế này ! Lại trúng ngay Nhai Sơn ta nữa, đúng là phước đức vạn thế ! Bao nhiêu đó đủ rồi !"
Không ai có thể đoán trước được ảnh hưởng của một thiên tài đối với môn phái và cũng chẳng ai có thể dự liệu được ảnh hưởng của người đó đối với Thập Cửu Châu.
Kiến Sầu hiện tại không sao hiểu nổi niềm vui tột độ của Trịnh Yêu.
Mà Phù Đạo sơn nhân thì hơi cay cay trong bụng. Lão im lặng lôi đùi gà ra, há miệng gặm rặc rặc : "Ta chẳng vui... chẳng vui chút nào... Thiệt đúng là khi dễ người ta quá ! Khi dễ người ta quá mà !"
Cẳn nhà cẳn nhẳng tới đây, lão đột nhiên thấy ngay cái đùi gà cũng chẳng có mùi vị gì, còn thua cả nhai sáp nến !