Con ngỗng trắng to giờ đang giỡn nước, hai cái chân đạp đạp khua khua, coi vậy chứ mà thanh nhã lắm.

Khương Hạ lắc đầu nhìn, chịu không nổi lầu bà lầu bầu : "Hơn nửa tháng nữa bầy hạc về, để coi tụi nó đuổi mày làm sao cho biết !"

Con ngỗng trắng to ngoẹo cổ quay đầu, nhổng phao câu về phía Khương Hạ.

Khương Hạ nhìn thấy thì hết biết với nó.

Không lẽ thiệt sự đầu năm bất thuận, đến cả ngỗng cũng khi dễ mình sao ?

Khương Hạ cứ mải nghĩ, chẳng biết có nên canh me tìm dịp chộp cái con ngỗng "hữu duyên" của sư phụ mang vào sảnh Giai Hào xào lăn nó lên không, còn đang dùng dà dùng dằng chưa quyết thì tự nhiên chợt nghe đùng một tiếng ầm trời phía sau lưng !

Cái mặt nhỏ nhắn của Khương Hạ tức thời đơ ra, nó vừa quay đầu lại thì lập tức bị một luồng khí cuồn cuộn đánh thốc vào mặt !

Linh khí tinh thuần khủng khiếp sặc một mùi gần như hủy diệt đó thổi vù qua tầng không phía trên đầu Khương Hạ !

Nhanh đến kinh người !

Khương Hạ còn chưa kịp làm gì thì đòn công kích đáng sợ đó đã tiêu tan mất tăm mất tích.

Mà trong một chớp mắt ấy, cả Nhai Sơn đều chấn kinh !

Tiếng động cực lớn khiến toàn sơn cốc âm âm vang rền, đỉnh Linh Chiếu thì ù ù ong ong không dứt.

Bên giếng Quy Hạc, Khương Hạ đờ đẫn quay cần cổ ngẩng đầu phóng mắt nhìn lên : Chỉ thấy trên vách đá cheo leo tuốt trên kia, chỗ nghe nói là nơi đại sư tỷ bế quan đó, chẳng biết tự lúc nào đã bị nổ banh thành một cái lỗ khổng lồ, cao chừng bảy tám trượng, hình dạng toác ra nhìn có hơi là lạ.

Khương Hạ chớp chớp mắt, nhìn mãi một hồi thật lâu, sau cùng mới nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng. Nó nhận ra cái hình này rất giống với chân người.

Các tu sĩ đang có mặt trên đỉnh Linh Chiếu đều chú mục nhìn về phía xảy ra chuyện, còn những ai ở chỗ khác thì vội vàng ngự khí ngự không xông ra, pháp bảo chi chi chít chít lóe sáng giữa lưng chừng trời. Ai nấy đều mồm năm miệng mười bàn tán.

- Bị đánh úp hay gì ?

- Ai dám đánh Nhai Sơn đó ? Muốn hết hả ?

- Hình như không phải...

- Cái lỗ bự quá !

- Cái hình này sao ngộ quá cà...

...

Đúng là có hơi lạ.

Khương Hạ duỗi cánh tay lũn củn ra, chống dưới cái cằm trẻ con non nớt ngân ngấn nọng của mình, hai con mắt đen lay láy thoáng ánh lên ra chiều trầm tư, sau thì bèn đạp hào quang đỏ tía dưới chân bay vút lên cái chỗ bị nổ toác hoác, hình thù kỳ quái ở trên cao.

Lúc này, Phù Đạo sơn nhân nghe tin vội tới, mặt mày nặng nề căng thẳng. Chưởng môn Trịnh Yêu xưa nay lười nhác đến hết nước nói vậy mà cũng ưỡn bụng đi sát sau lưng.

Mấy người bọn họ chẳng nói tiếng nào, tất cả đều phóng ngay tới chỗ bị nổ.

Cái lỗ bị đập bể này thực đúng là quá lớn...

Vừa bay tới nơi, bọn họ có không muốn nhìn thấy Kiến Sầu đứng ở bên trong cũng khó.

Kiến Sầu đứng sau cái lỗ lớn hình thù kỳ quái đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh tỉnh táo.

Nàng dĩ nhiên đã thấy được chưởng môn với Phù Đạo sơn nhân và cả một đống người đang phiêu phù trụ giữa lưng chừng không. Trong số họ nhiều người nàng không quen mặt, thậm chí còn có cả một đứa bé nhìn giống như củ cải cũng chạy theo, tới xem náo nhiệt.

Kiến Sầu nghĩ ngợi một hồi bèn miết nát hình vẽ phiến đạo ấn cầm trong tay phải, tờ giấy tức thời liền biến mất vô ảnh vô tung.

Nàng cầm ngọc giản trong tay trái chậm rãi bước ra. Xung quanh tứ phía im lặng như tờ.

Khi bước qua đống đá vụn trên mặt đất, Kiến Sầu nhận thấy cửa Tàng Kinh các có vẻ như nằm trong trạng thái hư hư thực thực. Giữa phần vách đá nham nhở với cánh cửa toang hoang dường như có một cái khe nứt đen thui. Lúc nàng không nhìn tới thì có cảm giác như nó tồn tại, mà lúc nhìn lại thì lại thấy nó biến đâu mất.

Kiến Sầu thận trọng bước qua. Ánh sáng mặt trời bên ngoài cuối cùng cũng chiếu xuống đến người nàng. Các đệ tử Nhai Sơn đứng trên đỉnh Linh Chiếu ai cũng nhận ra nàng ngay, cả đám ồn ào xôn xao bàn tán.

Đó không phải là đại sư bá bế quan mười ngày trước thì còn ai vô đây nữa ?

Rốt cục sư bá làm cái gì mà động tĩnh lớn ghê thế ?

Không lẽ có kẻ thù đánh lén thật ?

Thắc mắc của chúng đệ tử với của chưởng môn và các trưởng lão cũng giống y nhau.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân lại không quan tâm tới nhiều chuyện như vậy. Sắc mặt vô cùng nặng nề nghiêm túc, vừa dõi đôi mắt thâm trầm sắc bén sang, lão liền nhận ra ngay Kiến Sầu bây giờ đã khác hẳn lúc trước : Tuy đã bế quan mười ngày nhưng da mặt con bé rất tốt, vừa mịn màng vừa sáng láng; đáy mắt trông có hơi bối rối thấp thỏm, nhưng lại không hề mỏi mệt chút nào mà trái lại còn rất có thần, sáng ngời lanh lợi; tay trái nó cầm ngọc giản, còn tay phải thì hình như không biết nên để ở đâu.

Nhìn tới nhìn lui Kiến Sầu kỹ lưỡng một hồi, thấy nàng chẳng bị thương tích gì, Phù Đạo sơn nhân rốt cục mới thở phào một hơi : "Xem ra không có việc gì lớn."

Bốn ông lão đầu tóc bạc phơ đi theo sau Trịnh Yêu đều không khỏi méo miệng nhếch môi. Cuối cùng, chịu hết nổi nữa, một trưởng lão hàng mày dài trắng như tóc mới mở miệng hỏi : "Phù Đạo sư bá, nói như vậy e chẳng hay lắm đâu. Việc của Nhai Sơn mà lại coi như không lớn được ư ?"

Phù Đạo sơn nhân chẳng thèm lắm lời với cái thứ hậu bối này, đã vậy còn khinh khỉnh lườm lão trắng dã con mắt.

Lão trưởng lão nọ tức thời hết nước nói.

Trong bụng ấm ức lắm !

Trưởng lão thì sao chứ ?

Cũng phải chịu thua trước Phù Đạo sơn nhân vai vế cao hơn mình thôi !

Ai biểu lão là lão già duy nhất sống sót trong trận chiến ác liệt cách đây mười giáp trước chứ ? Nếu không có Phù Đạo sơn nhân thì giờ đã chẳng còn Nhai Sơn hôm nay.

Tuy giận nhưng lão trưởng lão nọ chỉ đành nín nhịn, nuốt lại cục tức vào lòng.

Thấy bọn họ không ai còn nói tiếng nào, Phù Đạo sơn nhân mới đáp xuống, đứng trước mặt Kiến Sầu. Nàng cuối cùng mới nhẹ nhàng thở nhẹ một hơi.

Phù Đạo sơn nhân vừa mở miệng đã hỏi ngay : "Con bị kẻ xấu đánh lén hả ?"

- Không phải...

Kiến Sầu cứng đờ mặt mày, ngần ngừ một lát mới đáp : "Đồ nhi không ngờ lại lớn chuyện đến vậy."

- Phì !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play