- Như vậy... Bắt đầu từ đâu trước đây...

Kiến Sầu lững thững dạo bước trong Tàng Kinh các, một tay cầm ngọc giản, tay kia cầm đạo ấn mà nàng đã dùng bút lông vẽ ra.

Đột nhiên nàng bỗng chợt cúi đầu nhìn xuống chân mình.

- Bên này đọc ngọc giản, bên kia ngó đạo ấn, thôi, hay là bắt đầu thử từ chân xem sao.

Đạo ấn này là cái lấp lánh ánh vàng rực rỡ ngoài am Thanh Phong. Nó có bảy đạo tử tất cả, xếp thành hình như cái muỗng.

Kiến Sầu vừa có ý tưởng thì linh khí liền từ tổ khiếu mi tâm của nàng tự động tán ra, nhắm thẳng xuống dưới chân mà nhập vào.

Chiếu theo vị trí thì nhóm bảy khiếu huyệt này có thể là...

Túc tam lý, dương tam giao...

Cái cuối cùng là huyệt dũng tuyền chăng ?

Kiến Sầu thật ra cũng chỉ muốn thử một chút xem linh khí mà vận chuyển theo sơ đồ như vậy thì sẽ có kết quả gì. Nếu là pháp thuật lợi hại thì sau khi hết chu trình tự nhiên sẽ thấy được hiệu quả tương ứng của nó. Bởi vậy, lúc dẫn linh khí nhập vào huyện dũng tuyền, nàng bất giác giơ chân lên.

Trong chớp mắt, Kiến Sầu chợt cảm thấy gang bàn chân nóng lên hừng hực, tựa hồ như ở đó có một vụ xoáy vừa mới bùng lên, chực ngốn hết toàn bộ linh khí trong người nàng.

Cảm giác như vậy có hơi quen quen !

Kiến Sầu biết ngay không tốt. Tuy nàng mới vừa lên trúc cơ, nhưng phản xạ lại có thể nói là cực nhanh, tay lập tức liền bấm thủ ấn điểm xuống một cái, phong tỏa tổ khiếu mi tâm, ngăn không cho linh khí tiếp tục thoát ra ngoài.

Linh lực trong tổ khiếu đã bị chặn nhưng linh khí cuồn cuộn đã thoát ra trước đó thì chẳng làm sao thu hồi lại được, tất cả đều tập trung dưới lòng bàn chân nàng --

Cảnh tượng sau đó Kiến Sầu nhìn thấy mà cả đời khó quên.

Nàng đứng trước hai cánh cửa lớn trong Tàng Kinh các, hơi nhấc bàn chân mang hài gấm đế mềm lên, dùng bóng chân to lớn bên dưới, thậm chí còn có thể nói là khổng lồ đối với người mới vừa trúc cơ như nàng, đạp mạnh một phát vào cửa !

"Ầm" một tiếng vang rền !

Bụi bặm mù mịt !

Cửa chính Tàng kinh các bị lủng một lỗ thật lớn. Thậm chí đến phần tường đá sát quanh khung cửa cũng lả tả bể rớt tan hoang. Toàn bộ vùng bị phá nối đường nét lại trông cực kỳ giống với hình cẳng chân...

Kiến Sầu ngỡ ngàng đứng sững trong Tàng Kinh các.

Vì có ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên các ngôi sao chi chít trên vòm trần Tàng Kinh các liền trở nên mờ tối. Tất cả đều biến trở lại dưới dạng phù điêu.

Tiếng động ngoài Nhai Sơn thoắt cái dường như ồn ào hẳn lên.

Thời này khắc này, tâm trạng Kiến Sầu thật ra lại rất bình tĩnh.

Biết vậy lúc nãy xài tay có phải tốt hơn không ?

Ngày hôm đó, Khương Hạ vẫn theo thói quen nhảy phốc từ phòng mình ra ngoài ――

Ở Nhai Sơn, còn gì bằng khi mỗi ngày đáp xuống đỉnh Linh Chiếu là mỗi một lần được tận hưởng cảm giác phiêu diêu giống như tự tử thế này.

Khương Hạ rất khoái cảm giác rơi tự do, hoàn toàn mất tự chủ đó.

Dĩ nhiên, nó còn trẻ, ít ra năm nay trông cũng chỉ mới mười tuổi, bởi vậy sẽ không bao giờ chết cái kiểu như vậy được. Thế nên khi cái thân sắp sửa đập xuống đất thì đấu bàn dưới chân nó bỗng chợt nhoáng lên, ánh hào quang đỏ tím thoắt sáng như ảo ảnh.

Đến khi mọi sắc màu biến mất thì toàn thân đã đứng vững trên mặt đất rồi.

Nó ngước mắt nhìn quanh, đỉnh Linh Chiếu hôm nay vẫn đẹp như mọi ngày. Qua nửa tháng nửa thôi, tiên hạc của giếng Quy Hạc sẽ về lại, chỉ có điều...

Lúc Khương Hạ nhìn tới cái giếng thì bóng dáng một sinh vật lạ lùng liền đập thẳng vào tầm mắt nó.

- Ài...

Nó thở dài, vỗ vỗ trán, chẳng còn biết nói thế nào.

Thân là đệ tử thứ bảy của Phù Đạo sơn nhân... À không, từng là đệ tử thứ bảy mới đúng, sư tôn nó thói hư tật xấu đầy mình thế nào, cái thằng Khương Hạ vóc dáng mập mập này khá là hiểu rõ.

Mà điều sao trước giờ nó lại chẳng biết lão thích nuôi ngỗng vậy cà ?

Nghe nói con ngỗng này theo chân Phù Đạo sơn nhân từ tuốt cô đảo nhân gian đến Thập Cửu Châu. Lão vốn là chuẩn bị thịt nó thật, nhưng không biết sao đến lúc có thể mặc sức ăn thì lại bảo "Nuôi được một con ngỗng lâu như vậy, có khi đâu phải chỉ có cái duyên số bị thịt mà thôi", nói rồi liền hào phóng tha mạng cho nó.

Nhai Sơn từ trên xuống dưới nghe vậy thì hết hồn kinh dị nhìn Phù Đạo sơn nhân không rời mắt. Bọn họ tưởng đâu mặt trời bây giờ mọc đằng tây, lão sẽ không bao giờ ăn mặn nữa.

Tiếc thay...

Khương Hạ tới gần giếng Quy Hạc, nhìn nhìn mặt nước khoáng đãng, trên có... một con ngỗng trắng to đang õng ẹo uốn uốn cần cổ rỉa rỉa bộ lông bóng mượt của mình.

Đây chính là chỗ ở mới của nó rồi.

Chẳng ai ngờ cái lão dịch vật Phù Đạo sơn nhân đó vậy mà lại nuôi luôn con ngỗng trong giếng Quy Hạc như thế này !

Khương Hạ vòng qua vòng lại mấy lần ngó nó, đầu ngón tay tì cằm, trong bụng sao cứ thấy tưng tức nuốt chẳng trôi.

Đại sư tỷ thì thôi là chuyện đã đành, thế nhưng sao đến cả con ngỗng liên quan tới tỷ mà cũng kiêu căng phách lối thế hả ?

Tuy nghe nói đại sư tỷ sư phụ mới thu là người có vẻ rất thân thiện nhưng Khương Hạ cứ cảm thấy không thích nổi.

Biết làm sao được...

Lúc mới vừa nghe sư phụ thu thêm đồ đệ, nó thật cảm động muốn rớt nước mắt. Tạ trời tạ đất, cuối cùng cũng có thể thoát được cái danh tiểu sư đệ rồi !

Ai dè, chớp mắt sau, tiểu sư muội rành rành ra đó lại biến thành đại sư tỷ !

Khương Hạ xui xẻo vẫn là tiểu sư đệ dưới trướng Phù Đạo sơn nhân, đã vậy còn bị đẩy từ hàng đệ tử thứ bảy xuống thứ tám.

Dạo này, đời sao khó quá !

Mấy bữa trước, nó với sư huynh Trần Duy Sơn tới phiên trực ở sảnh chấp sự thì đụng ngay phải cái vị chưởng môn thích đem con bỏ chợ không tin được kia. Y quăng cho cả hai một đống việc vặt phải làm. Thật đúng là mệt bở hơi tai người ta, bởi vậy nó mới không sao rút chân ra nổi để đi xem xem đại sư tỷ mới tới thế nào.

Rốt cục, mới nhoáng đó có mười hai canh giờ không tới mà sư phụ đã bắt đại sư tỷ bế quan luôn rồi !

Thương thay cho Khương Hạ với Trần Duy Sơn, đến "đại sư tỷ Nhai Sơn", "nữ tu duy nhất Nhai Sơn" trứ danh kia mặt mũi tròn méo ra sao tụi nó cũng chẳng được biết. Hiện tại, Khương Hạ chỉ còn nước giương mắt nhìn trân trân con ngỗng trắng nghe nói có đầu dây mối nhợ sao đó với đại sư tỷ này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play