Trong tu giới có nói đến "đấu bàn hoàn mỹ". Đấu bàn hoàn mỹ còn được gọi là "Thiên bàn", tức chính là đấu bàn vạn tượng sáng đều mọi nơi.

Kiến Sầu tu luyện không ngừng nhưng dần dần lại cảm thấy có điểm lạ.

Khi kinh mạch hết đường này đến đường khác được đả thông thì các tuyến khôn tương ứng cũng sáng lên, nhanh chóng vô cùng... Linh khí vô tận băng băng lưu chuyển khắp nơi trong người nàng, cảm giác cũng thoải mái tuyệt diệu, hoàn toàn không có gì là bất ổn.

Kiến Sầu không khỏi cúi đầu nhìn đấu bàn của mình, đếm đếm từng cái một...

Một đường, hai đường, ba đường...

Thật quá dễ dàng, thuận lợi đến nỗi chính bản thân nàng cũng không dám tin !

Kiến Sầu còn nhớ trước khi bế quan, Phù Đạo sơn nhân có nói : Đấu bàn của con được một trượng, nếu thắp sáng được một nửa là đã ăn đứt người ta rồi, còn như thắp được bảy tám phần mười thì có thể hạ gục cả mấy thằng sư đệ ngốc kia luôn !

Tuy nàng không nhớ nguyên văn nhưng đại khái là vậy.

Mà bây giờ...

Các đường kinh mạch trong cơ thể người có ghi trên ngọc giản Kiến Sầu đã đánh thông hoàn toàn, các đường tuyến khôn phải sáng cũng đã sáng hết, thậm chí cả rìa đấu bàn cũng lớn thêm được một xích nữa. Còn các đường tuyến khôn mờ xỉn còn lại thì Kiến Sầu không biết làm sao, mà trên ngọc giản cũng chẳng có ghi chép chút gì.

Thông thường, các đường kinh mạch nằm trong khả năng có thể đánh thông mà tu sĩ đánh thông hết được thì lúc đó có thể bắt đầu niêm phong đấu bàn tiến lên trúc cơ được rồi.

Nói cách khác, bây giờ Kiến Sầu hoàn toàn có khả năng đánh lên trúc cơ.

Nhưng...

Nàng lại cảm thấy hơi hoang mang.

Chín phần mười đường tuyến khôn đều sáng, chỉ còn lại vài đường cuối cùng mà thôi. Nếu thắp sáng được luôn, vậy thì cái mà nàng đạt thành chính là "thiên bàn" kinh thế hãi tục trong miệng người đời !

"Thiên bàn" trên thế gian đã hiếm, huống hồ là "thiên bàn" một trượng !

Có nên tìm hiểu một chút xem mối quan hệ tương ứng giữa tuyến khôn với kinh mạch trong cơ thể mình là như thế nào không ? Hay thôi cứ để vậy rồi đóng đấu bàn lên trúc cơ luôn ?

Hai con đường đó thoáng qua trong trí Kiến Sầu. Cuối cùng, nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt vô vàn ngọc giản treo đầy trong Tàng Kinh các rồi thôi không tu luyện nữa.

Thời này khắc này, nếu đóng đấu bàn lên trúc cơ, Kiến Sầu dĩ nhiên vẫn sẽ hơn xa người ta. Nhưng nàng lại cảm thấy mình là một kẻ cầu toàn, tỷ như có thể làm cho trọn vẹn hơn một chút thì ai mà chẳng ham ? Huống chi mối tương quan giữa tuyến khôn với kinh mạch ra sao nàng bây giờ vẫn chỉ nửa hiểu nửa không.

Mà ác thay...

Đối với Kiến Sầu, vấn đề này lại cực kỳ quan trọng.

Tự nhiên mấy cái hình mà nàng tự vẽ trên đảo Trảm Nghiệp với đảo Đăng Thiên lúc trước bỗng thoáng hiện ra trong trí. Các hình vẽ tình cờ thấy được ngoài am Thanh Phong với ngoài ẩn giới đó, thảy đều là đạo ấn cả.

Đạo ấn chính là một nhóm các đạo tử tập trung lại với nhau. Mỗi một đạo tử đại diện cho mỗi một khiếu huyệt trong cơ thể. Tùy nhóm khiếu huyệt, linh khí đi qua nhóm nào thì uy lực của nó phát ra sẽ khác với những cái khác. Đây cũng chính là "thuật pháp" vẫn thường hay gọi trong miệng người đời.

Nếu đã biết đạo ấn thì trên một góc độ nhất định mà nói, nàng có thể từ đó suy ngược ra đường đi của linh khí qua một nhóm khiếu huyệt trong cơ thể, biết đâu nhiều khi lại thành công cũng không chừng. Thậm chí cao hơn nữa, đối với người có khả năng suy luận đủ mạnh thì điều này chắc chắn là có thể làm được.

Mấy phiến đạo ấn đó bây giờ đã khắc sâu trong trí óc Kiến Sầu, không những vậy trong lòng vẫn còn giữ nguyên cảm xúc bàng hoàng sững sờ vô biên khi được tận mắt chứng kiến ánh hào quang vàng rực lóe sáng trên bầu trời đêm hôm đó.

Cảnh tượng ấy thật đẹp.

Đạo ấn với kim quang phóng vào tận mây há có thể thường được sao ?

Kiến Sầu là một người bình thường, trong khi đó đây còn là một thứ mà người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy nó rất đặc biệt. Bởi vậy, nàng quyết định nghiên cứu nó.

Những ngày sau đó, Kiến Sầu không ăn không uống mà cũng chẳng thấy mệt, chứng tỏ đúng là đã qua trạng thái tích cốc từ lâu.

Nàng đọc qua một số lớn ngọc giản, hơn nữa còn áp dụng thực hành thử trên kinh mạch trong người, mò mẫm lung tung sao đó vậy mà lại đả thông thêm được mấy đường kinh mạch khác một cách dễ dàng. Tuyến khôn mờ xỉn trên đấu bàn lại sáng thêm một đường, hai đường, rồi ba đường nữa...

Nếu lúc này có ai là người ngoài ở đây thì có lẽ kẻ đó đã khiếp đảm há hốc miệng đến thiếu điều muốn rớt luôn cả cằm xuống đất. Kiến Sầu cũng chẳng biết những gì mình đang làm hiện giờ rốt cục kinh thế hãi tục đến mức nào. Nàng nhất thời đắm mình trong một trạng thái tập trung tinh thần cao độ lạ lùng, thế nhưng lại tuyệt không hề cảm thấy có gì là buồn tẻ.

Vừa đọc ngọc giản Kiến Sầu vừa thử dẫn dắt linh khí kích thích nhiều chỗ trong cơ thể, cảm thụ xem linh khí lưu chuyển ra sao, đồng thời cũng quan sát luôn cả ánh sáng di động trên đấu bàn. Đấu bàn với cơ thể tương quan mật thiết với nhau, linh khí đi đến đâu, nàng cũng có thể cảm nhận được, nhìn thấy được. Nếu dựa vào điều này để suy đoán ra vị trí của một số đường kinh mạch gần đó thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Còn một đường tuyến khôn cuối cùng ở tận ngoài cùng rìa đấu bàn chưa sáng hết, Kiến Sầu giơ tay phải lên nhìn nhìn đầu ngón tay rồi khẽ động nó. Một đạo linh quang từ phần mềm đầu ngón tay xẹt qua. Trên đấu bàn, kế đường tuyến khôn mờ xỉn bỗng có một chùm sáng bùng lên.

Chính ở chỗ này !

Ý tưởng vụt lóe, Kiến Sầu điều khiển từ từ sao cho linh khí đâm được vào trong đường kinh mạch cực nhỏ trên đầu ngón tay. Giống như chọc thủng một lớp màng mỏng, đường kinh mạch bị khuất ở phía sau cuối cùng cũng tiếp nhận linh khí rót vào.

Đường tuyến khôn mờ tối cuối cùng trên đấu bàn rốt cục tựa như được đong đầy mà từ từ sáng lên...

Đến lúc này, toàn đấu bàn sáng trắng ngời ngời, hào quang mông lung êm dịu khôn cùng.

Kiến Sầu xếp bằng ngồi trên sàn, chỗ thiên nguyên tập trung thứ gì đó như bụi sao lấm tấm bay bay lơ lửng. Quầng bụi ấy đột nhiên bỗng đặc lại, chẳng mấy chốc thì tích tụ thành dịch trong vòng một xích vuông ở phía trên thiên nguyên, sau đó nhiễu từng giọt từng giọt xuống dưới.

Bởi vậy thiên nguyên vốn tựa như một bầu trời sao nhỏ thoắt cái liền biến thành một cái chén ngọc be bé đầy ắp dịch thể. Kiến Sầu có thể cảm nhận được nguồn năng lượng hùng hậu dồi dào của nó ở bên trong.

Trong sát na đó, hai tay nàng đang gác trên đầu gối liền kết ấn !

Kiến Sầu chắp hai tay lại ép sát trước ngực, liên tục đánh thủ ấn hết cái này đến cái khác. Linh lực băng xuyên qua cơ thể nàng theo một quỹ tích riêng, làm quỹ tích của từng đường kinh mạch một đều ổn định lại.

Đây là bộ thủ ấn phong bàn trúc cơ. Vì không quen nên Kiến Sầu đánh ra vô cùng cẩn thận. Cứ có một thủ ấn hạ xuống là một đường tuyến khôn lại càng trở nên sáng cứng hơn. Đến lúc đánh xong thủ ấn cuối cùng, nàng mới thấy trán mình mồ hôi lấm tấm rịn đầy.

Khi Kiến Sầu mở mắt ra lại thì toàn bộ đấu bàn thiên phú của nàng đã tăng thành một trượng một thước ba. Trên đấu bàn hoàn toàn không có vùng nào bị tối. Tất cả các đường tuyến khôn đều sáng hết.

Thiên bàn xong rồi !

Từng đọc qua rất nhiều ngọc giản, Kiến Sầu lúc này chỉ có thể mơ hồ hiểu rằng đây là chuyện cực kỳ kinh khủng chứ cảm nhận thực tế đặc biệt ra sao thì lại chẳng biết. Bởi vậy, nàng chỉ liếc mắt nhìn sơ qua một cái, nghĩ bụng mình chắc cũng không đến nỗi tệ, sau đó liền gác ngay việc này sang một bên.

Nếu đã trúc cơ xong thì tạm thời không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

Ban nãy, lúc đả động từng đường kinh mạch trong cơ thể, Kiến Sầu đã hiểu rõ tuyến khôn với kinh mạch liên quan tương ứng với nhau ra sao. Nhưng về phần đạo tử với khiếu huyệt, chúng có quan hệ như thế nào thì nàng vẫn còn rất mù mờ.

Đã sẵn có mấy phiến đạo ấn, nàng muốn dựa vào chúng để suy ngược ra linh khí vận hành trong khiếu huyệt thế nào, từ đó rút tỉa lấy ra bí quyết thi triển thuật pháp. So với việc suy luận kinh mạch, việc này khó hơn nhiều.

Đạo ấn không phải của Kiến Sầu. Nàng không xác định được bất kỳ một vị trí cụ thể nào trên đạo ấn, chỉ có thể căn cứ vào sự nhóm họp của chúng mà thử đi thử lại.

Nhưng...

Nếu nghĩ từ một góc độ khác thì lại khá đơn giản.

Con người ta thi triển thuật pháp thường phải dùng đến tứ chi thất khiếu, rất ít có thuật pháp nào nằm ngoài điều này. Bởi vậy, Kiến Sầu bèn chọn ngay khiếu huyệt trên tứ chi thất khiếu của mình, lấy một cái làm điểm định vị đạo tử cuối cùng kết thúc đạo ấn, rồi từ đó dần dần thu hẹp phạm vi thử nghiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play