- Bế... bế quan ?
Đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, Thẩm Cữu nhìn chết trân tấm mộc bài bây giờ đã biến thành ba chữ "Tàng Kinh các", hắn thật chỉ muốn thộp cổ Phù Đạo sơn nhân lắc gãy luôn cho rồi !
- Sư phụ ! Thời điểm như thế này sao lại để đại sư tỷ bế quan ?
Trời ơi, khó khăn lắm mới canh được lúc cái gã Nhị sư huynh biến thái chết toi kia vắng mặt mà tranh thủ đi đòi cái đèn thiên hỏa !
Thẩm Cữu đúng là khóc không ra nước mắt.
Buổi sáng, hắn đấu với Khúc Chính Phong một trận, cả Nhai Sơn cho tới bây giờ vẫn còn bàn tán về chiến lực của hai người bọn họ. Nhưng đối với Thẩm Cữu mà nói, đây chẳng qua chỉ là một lần thua duy nhất trong đời !
Đúng, hắn không hề quan tâm gì hết !
Hắn chỉ quan tâm có mỗi cái đèn thiên hỏa của mình thôi !
Buổi chiều chẳng biết Khúc Chính Phong đã đi đâu bế quan, Thẩm Cữu lục tung tứ phía Nhai Sơn mà không thấy bóng dáng hắn đâu, bởi vậy mới nghĩ nếu hắn đã biệt tăm biệt tích thì mình có đi đòi đèn thiên hỏa cũng coi như không phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Dù sao cái đèn đó cũng là một món bảo bối rất đặc biệt. Tánh hắn vốn keo kiệt, Thẩm Cữu thật bỏ chẳng đành. Khó khăn lắm hắn mới mò được tới trước cửa phòng Kiến Sầu nhưng rốt cục lại đụng ngay phải Phù Đạo sơn nhân.
Thẩm Cữu hỏi, Phù Đạo sơn hô đại sư tỷ bế quan rồi !
Hắn thực không sao chấp nhận nổi !
- Đại sư tỷ mới tới được bao lâu chứ ? Còn chưa được một ngày nữa. Sư phụ, thầy đúng là điên rồi, ác quá đi ! Nữ tu là để cưng mà ! Sao thầy lại đối xử với đại sư tỷ như vậy ? Mau thả đại sư tỷ ra !
Phù Đạo sơn nhân cụp mắt, co cẳng đạp cái một lên người Thẩm Cữu.
- Đồ mất dạy ! Ngươi ngon thì gào thêm mấy tiếng nữa cho ta coi !
Hắn kêu thảm một tiếng, quần áo trắng tinh tức thời liền bị dấu chân đen thui lui ịn lên, chẳng kịp trở tay chút nào đã bị đá bay ra khỏi vách núi.
Từ bên dưới dội lên tiếng gào tức tối của Thẩm Cữu : "Ba trăm năm không gặp, lão dịch vật ông thực đúng là càng lúc càng xấu tánh mà !"
Phù Đạo sơn nhân chắp hai tay sau lưng, hừ giọng : "Thằng ranh con ngươi muốn đấu với ta hả ? Nằm mơ đi ! Lại còn muốn nhúng chàm đại sư tỷ ngươi sao ? Hừ !"
Lần này, mình phải coi chừng đệ tử mới thu cho kỹ. Dù sao đi nữa cũng không thể để nó học theo mấy cái đứa hư hỏng này được.
Cái lão muốn là dạy nó thành nữ tu mạnh nhất Nhai Sơn nha !
Nghĩ lại mình thu được một đứa ngoan ngoãn làm đệ tử thật chẳng dễ gì, sau này Kiến Sầu ra ngoài biết đâu nó sẽ làm nên huyền thoại có một không hai cho Nhai Sơn thì sao ?
Được rồi, được rồi, mấy cái chuyện này còn xa lắm.
Bụng nghĩ vậy, Phù Đạo sơn nhân bèn quay đầu nhìn nhìn ba chữ "Tàng kinh các" treo trước cửa, rồi cũng chẳng nấn ná thêm, vừa lắc người một cái thì liền biến mất ngay tại chỗ.
Trong Tàng Kinh các.
Cửa đóng, ngăn cách mọi ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhưng bên trong lại vẫn sáng như trước. Nguồn sáng này bắt nguồn từ phía trên đầu Kiến Sầu.
Ngay khi Phù Đạo sơn đóng cửa lại, các bức phù điêu trên trần chớp mắt liền hóa thành một trời ngân hà lơ lửng đầy sao, ánh sáng lấp lánh dìu dịu của chúng chiếu xuống, soi tỏ toàn bộ Tàng Kinh các.
Kiến Sầu ngửa đầu, đi từ đầu các bên này cho đến đầu bên kia rồi đứng lại.
Giá sách trước mặt nàng đây vừa hay có để một ít tạp thư, ghi chép tình hình tu giới, hoặc không thì liên quan tới kiến thức tu hành căn bản. Đối với Kiến Sầu mà nói, đây mới là cái nàng cần nhất vào lúc này.
Vì vậy, nàng bèn lấy một quyển xuống, thong thả mở xem.
- Tài liệu bằng ngọc giản ư ?
Kiến Sầu lật đọc được nửa quyển thì nhìn thấy tựa chương như trên. Nàng bèn đưa mắt nhìn ra hằng hà sa số ngọc giản đang treo lơ lửng giữa lưng chừng không rồi dường như chợt hiểu ra điều gì.
Kiến Sầu cúi đầu, chịu khó đọc cho hết chương sách đó, kế liền mỉm cười.
Nàng đứng dậy, để cuốn sách khâu chỉ dầy cộp lên giá sách rồi đi tới trước một miếng ngọc giản lủng lẳng giữa không trung, giơ tay ra nhón lấy. Miếng ngọc liền nằm gọn trong tay nàng.
Nguyên liệu mà tu giới dùng để làm ngọc giản chỉ là ngọc xanh thông thường, sau khi mài dũa, loại bỏ tạp chất bên trong rồi khắc trận pháp lên là có thể lưu trữ được một lượng thông tin rất lớn, cầm mang theo người cũng cực kỳ tiện lợi.
Còn về cách đọc...
Kiến Sầu thả lỏng tâm trí, nhắm mắt lại, áp tấm ngọc giản mát dịu lên mi tâm mình.
Ngay khi nó chạm tới mi tâm nàng, thì dường như có ánh sáng lung linh huyền ảo từ tổ khiếu mi tâm nàng tản ra, chấm chấm cực nhỏ, hằng hà sa số lấp lánh lơ lửng bồng bềnh trong không trung.
Vô vàn tin tức chớp mắt liền cuồn cuộn nhập vào trí óc Kiến Sầu. Nhưng bởi không quen nên nàng hơi nhíu nhíu mày. Trong tích tắc đó, khối lượng tin tức phải tiếp nhận quá lớn làm nàng hơi choáng đầu hoa mắt, nhưng cẩn thận điều chỉnh một chút thì từ từ quen dần.
Một khắc sau, Kiến Sầu để ngọc giản xuống, mở mắt ra lại.
- Hóa ra là vậy !
Nàng không những hiểu cách sử dụng ngọc giản mà đến nội dung bên trong cũng đã đọc xong hết. Dùng ngọc giản xem sách mà không cần trí nhớ thì đúng là quá tiện, chỉ cần một chút ý niệm lóe lên trong trí là muôn vàn tri thức sẽ nhập vào đầu. Ngay vào một chớp mắt đó, những gì Kiến Sầu khuyết thiếu nhất vậy mà đã được bổ sung đến gần như đầy đủ.
Nàng men theo giá sách đi dọc xuống, chọn đọc một số thông tin mình cảm thấy hấp dẫn thú vị, sau cùng thì đứng lại trước khu sách về luyện khí. Ngọc giản lơ lơ lửng lửng dọc một hàng dài, ánh mắt nàng dõi lần theo từng tấm rồi dừng lại trên cái có nội dung "Phong bàn trúc cơ."
Kiến Sầu giơ tay lấy nó xuống.
Trúc cơ chính là xây dựng nền tảng tu hành của một người. Chỉ có trúc cơ mới coi như thực sự bước chân vào con đường tu đạo.
Tuyến khôn trên đấu bàn vạn tượng có cái rất to, có cái rất nhỏ, mỗi một đường đều tượng trưng cho mỗi một tuyến kinh mạch trong cơ thể. Mỗi một đạo tử trên đấu bàn vạn tượng cũng có cái sáng cái tối, cái nào cái nấy đều ứng với mỗi một khiếu huyệt trong người.
Luyện khí tức là hấp thu tinh hoa đất trời qua quá trình tinh luyện khí tiên, để chúng nhập vào kinh mạch trong người, lưu chuyển liên tục thì có thể đánh thông được nhiều đường kinh mạch đang vận hành. Kết quả đó sẽ thể hiện ra trên đấu bàn, khi thông thì đường tuyến khôn đó sẽ sáng lên.
Bởi vậy, về bản chất, trúc cơ thật ra chính là làm sao đánh thông được tối đa các kinh mạch trong người, khai thoáng khiếu huyệt bị tắc, tạo nên nền tảng vững chắc cho việc tu luyện tương lai.
Nghĩ đến đây thì Kiến Sầu đã rõ.
Trong ngọc giản chứa không ít kinh nghiệm của những người đi trước; nào là lộ tuyến vận hành kinh mạch, nào là hướng đi, làm sao có thể đả thông gân mạch được nhiều nhất, tất cả đều có chép hết bên trong.
Kiến Sầu nghiền ngẫm chốc lát, sau bèn để ngọc giản xuống, khoanh chân ngồi ngay lên mặt sàn bóng loáng trong Tàng Kinh các rồi nhắm mắt lại.
Đấu bàn thiên phú của nàng bắt đầu hiện lên dần dần.
Bị Kiến Sầu thu hút, linh khí hết luồng này đến luồng khác ùa đến các khiếu huyệt trên người nàng. Công cuộc tu hành giờ đây liền bắt đầu.
Các tuyến khôn hết đường này đến đường khác thi nhau sáng lên.
Toàn bộ quá trình ấy kéo dài lâu thật lâu, đến ngay bản thân Kiến Sầu cũng mất hết ý thức về thời gian. Trí óc nàng hiện tại khắc họa rất nhiều hướng đi của kinh mạch. Kinh mạch nàng mỗi một lần để linh khí đi qua đều không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, cứ vậy mà thông suốt luôn, hoàn toàn không bị trường hợp kẹt tắc một số đường như hay thấy ở các tu sĩ khác.
Kích cỡ đấu bàn thiên phú tượng trưng cho tiềm lực và năng khiếu bẩm sinh của người đó. Đấu bàn càng lớn thì số lượng tuyến khôn ở bên trên sẽ càng nhiều, tức có nghĩa là kinh mạch trong cơ thể cũng nhiều chừng ấy. Tuy nhiên thắp sáng được bao nhiêu đường tuyến khôn thì lại phải tùy vào bản lãnh của từng người. Có nhiều đường kinh mạch dù làm thế nào đi nữa không sao đả thông được, như vậy tuyến khôn ứng với nó trên đấu bàn sẽ tối mờ vĩnh viễn.